TNCT 104

Đuôi cá xanh lam lẳng lặng đáp xuống đùi Khúc Thuần Phong còn đang dính chút cát sỏi ẩm ướt. Có lẽ Lâm Uyên cảm thấy nhìn chẳng đẹp chút nào, bèn vẫy vẫy đuôi cá, rũ hết toàn bộ cát sỏi mới thôi.

Đuôi cá của y là xinh đẹp nhất!

Khúc Thuần Phong: “……”

Lâm Uyên đợi nửa ngày sau cũng không thấy Khúc Thuần Phong ừ hử gì, bèn tò mò giương mắt nhìn hắn: “Sao ngươi không sờ nữa?”

Giọng nói còn ẩn chút thất vọng.

Khúc Thuần Phong thấy rất mất tự nhiên liếc sang, vẻ mặt tựa như vẫn còn bình tĩnh, nhưng vành tai đỏ bừng đã tố cáo hắn. Hắn định đẩy đuôi Lâm Uyên ra, nhưng nhớ lại chuyện vừa nãy, làm thế nào cũng không dám chạm vào đuôi y lần nữa, hai bàn tay giấu trong áo lúc nắm chặt, lúc thả ra, lòng bàn tay đã lấm tấm mồ hôi.

Khúc Thuần Phong khó nhọc lên tiếng: “Cô nương, ta và cô không thân cũng chẳng quen, làm thế này không ổn.”

Chẳng biết ai là người vừa nãy sờ đuôi người ta say mê đến thế.

Lâm Uyên nghe hắn cứ mở miệng là gọi mình “cô nương”, trong lòng không vui vung vẩy đuôi, nhẹ nhàng đặt lên đùi Khúc Thuần Phong, cách một lớp vải dệt truyền sang xúc cảm lành lạnh: “Ta tên là Lâm Uyên.”

Lâm Uyên?

Khúc Thuần Phong nhận ra đây là tên của giao nhân, trong lòng thầm nhắc lại một lần, rõ ràng là một cô nương, cớ sao cái tên lại lạnh cứng như thế. Hắn đang định cất lời, lại nghe Lâm Uyên bổ sung: “Ngươi là bạn lữ của ta.”

Cho dù hiện tại chưa phải, sau này cũng sẽ là vậy.

Khúc Thuần Phong có thể hiểu đại khái bạn lữ là ý gì, hẳn là không khác với phu thê ở nhân gian. Hắn kinh ngạc nhìn y, ngay lập tức rơi vào ánh mắt yêu thích không chút nào che giấu của giao nhân, không khỏi ngập ngừng: “Cô nương, ta và cô không cùng tộc, không thể nào thành hôn, cô vẫn nên đi tìm người khác đi thôi……”

Lời còn chưa dứt, Khúc Thuần Phong bỗng nhiên nhớ tới bọn họ đã kết thành cá nước thân mật, hắn đã chiếm hết trong sạch của Lâm Uyên, ngày sau người này sao có thể tìm bạn lữ khác?

Lễ giáo của Đại Sở vô cùng nghiêm ngặt, yêu cầu rất khắt khe với từng lời ăn tiếng nói của nữ tử, chớ bàn đến chuyện lớn như thất trinh, phàm là nam tử gia thế trong sạch cũng tuyệt đối không thể nào cưới một cô nương đã mất đi trong trắng trước khi gả.

Khúc Thuần Phong theo bản năng cho rằng tộc giao nhân cũng vậy, thế nên mới nói được một nửa là ngừng lại, bất chợt ngẩn người thất thần.

Lâm Uyên thấy hắn đột nhiên lặng người, thầm nghĩ cớ sao con người này lại không thích y chứ, giọng nói y êm tai đến thế, đuôi của y cũng đẹp đến thế, nhưng người kia lại hệt như chẳng hề rung động, ngược lại lần nào cũng tránh y như sợ hồng thủy mãnh thú.

Chiếc áo bào quốc sư được giắt thêm một lệnh bài hình long ngư khắc từ ngọc đen, tỏa ánh sáng nhu hòa dưới ánh mặt trời, chất ngọc trong suốt mịn màng. Lâm Uyên thích nhất là những thứ lấp lánh, nhưng không biết vì sao hôm nay y chơi với nó một lúc vẫn không thấy vui, cuối cùng một mình giấu người sau tảng đá ngầm.

Đau lòng ư?

Nhất định là có.

Lâm Uyên cúi đầu nắm chặt lệnh bài long ngư, thầm nghĩ lẽ nào người và cá không thể ở bên nhau ư. Nhưng y thật sự thích con người kia, tuy hắn vừa khô khan vừa nhạt nhẽo, nhưng có đôi khi hắn đối xử với y cũng rất tốt.

Lâm Uyên sờ xuống mảnh vải bó chặt miệng vết thương trên cổ tay, lại sờ lên y phục trên người, trong lòng sinh ra luyến tiếc không nỡ, đuôi cá lặng lẽ đặt trên bờ biển, chờ sóng biển cọ rửa từng đợt, mang đi cát sỏi dính vào.

Y đang trầm tư, Khúc Thuần Phong cũng đang suy ngẫm.

Tuy rằng Lâm Uyên khác xa hình tượng thê tử trong tưởng tượng của Khúc Thuần Phong, vừa không dịu dàng cũng không nhã nhặn lịch sự. Nhưng Khúc Thuần Phong lại nghĩ, có lẽ hắn không ghét giao nhân kia, đối phương không chỉ năm lần bảy lượt cứu hắn, nếu nghiêm túc luận ra, hiện giờ hắn quả thực chẳng biết phải làm sao nữa.

Nếu không cưới, người kia sau này biết gả cho ai?

Nhưng nếu cưới, thân phận giao nhân của Lâm Uyên hiển nhiên sẽ mang lại rất nhiều phiền phức.

Bọn họ không ai chủ động lên tiếng, tới tận khi mặt trời lặn xuống, Lâm Uyên không biết lại bơi từ đâu về, mang theo một đống trái cây cho Khúc Thuần Phong, còn y lại ngồi sau đá ngầm, một mình ăn hết hai con cá, sau đó tiếp tục suy nghĩ về tình cảm con người quá mức phức tạp đối với một giao nhân.

Khúc Thuần Phong lại đốt lửa, ngồi bên cạnh cầm trái cây đỏ mọng lên, tự nhiên lại cảm thấy không thể nuốt trôi. Hắn giương mắt nhìn về phía đá ngầm, không thấy dáng vẻ của Lâm Uyên, chỉ trông thấy đuôi cá nửa lộ ra sau khe đá.

Có lẽ là vì máu giao nhân phát huy tác dụng, thương thế của Khúc Thuần Phong dần dần khép lại, hắn chậm rãi vận lực, khó khăn lắm mới tụ lại được một chút, sau đó dùng kiếm chống đất đứng lên, tay trái ôm vai bị thương, từ từ đi về phía tảng đá ngầm.

Lâm Uyên đang ngẩn người, nhưng lại không giống đang ngẩn người, khi có khi không gẩy gẩy miếng ngọc bội trong tay, thoạt nhìn như rất tập trung, kì thực lại chẳng hề hứng thú. Mãi đến khi nghe thấy tiếng bước chân vang lên phía sau, vành tay hơi giật, y không ngẩng đầu, cũng không cất tiếng, chỉ im lặng sờ sờ vây cá trên đuôi.

Khúc Thuần Phong muốn nói lại thôi: “Cô nương……”

Lâm Uyên mím môi, dùng móng tay bén nhọn chọc vào miếng ngọc, vang lên tiếng vang nho nhỏ, y không biết phải nói gì, vẻ mặt có chút rầu rĩ không vui.

Khúc Thuần Phong thấy thế, chậm rãi ngồi xuống cạnh y, thấy Lâm Uyên cứ mải chơi miếng ngọc vua ban, hắn như ngẫm ngợi điều gì, sau chút do dự bèn lấy ra một vật tương tự từ túi Càn Khôn, sau đó đưa ra trước mặt y.

Khúc Thuần Phong chậm rãi xòe tay, trong lòng bàn tay hắn là một miếng ngọc lưu li khắc Tì Hưu, vừa trang nhã vừa đáng yêu, đặc biệt nhất là còn tỏa ánh sáng lấp lánh.

 “……”

Hắn cũng không nói lời nào, chỉ vẫn luôn giữ tư thế đó nhìn Lâm Uyên.

Lâm Uyên thấy thế không nhịn được hơi vung đuôi, y muốn nhịn một chút, cuối cùng vẫn không nhịn được, bèn dùng móng tay sắc nhọn gẩy gẩy lòng bàn tay Khúc Thuần Phong, nghiêng đầu hỏi: “Cho ta à?”

Bộ dáng lúc này chẳng còn chút nào yêu nghiệt mị hoặc, chỉ đơn thuần như một đứa trẻ.

Khúc Thuần Phong nói: “Nếu cô nương thích thì cho cô nương.”

Có vẻ đây là lần đầu tiên hắn tặng quà cho người ta, bộ dáng thoạt nhìn có chút căng thẳng, mãi đến khi Lâm Uyên cầm miếng ngọc Tì Hưu kia đi, hắn mới thở nhẹ ra.

Lâm Uyên vo vo viên ngọc Tì Hưu, cảm giác tâm trạng không hiểu sao lại đỡ hơn nhiều, nhưng chẳng phải là vì viên ngọc đẹp, mà vì điều gì chính y cũng không thể nói rõ.

Khúc Thuần Phong thấy y chơi với ngọc vui vẻ, bèn ngập ngừng hỏi: “……ngày sau cô nương sẽ đi tìm bạn lữ khác sao?”

Lâm Uyên nghe thế hơi khựng lại, đôi mắt hẹp dài từ từ liếc hắn, đuôi mắt khẽ nhướn tỏa ra đầy yêu khí, một hồi sau mới cụp mắt, giọng nói lạnh băng: “Không tìm!”

Y nắm viên ngọc Tì Hưu trong tay như nắm Khúc Thuần Phong, dùng sức đến độ làn da tái xanh. Trong xương cốt Lâm Uyên cũng là người kiêu ngạo, cho dù không đoạt được người mình muốn, y cũng nào thể tùy tiện tìm tạm một người thay thế được.

Nhưng lời này vào tai Khúc Thuần Phong lại mang theo hàm ý khác: trong sạch đã bị hủy, nàng đương nhiên chẳng thể gả cho người khác nữa.

Khúc Thuần Phong nói: “Cô nương, không phải ta không chịu cưới ngươi, thật sự là vì người cá không chung đường. Nàng là giao nhân, suốt đời không thể rời biển, tại hạ cư ngụ trong miếu cũng không thể nào rời đi……”

Hắn nói tới đây, hơi ngừng lại: “Cô nương, nếu nàng chỉ là một con người bình thường, tại hạ nguyện dùng kiệu tám người nâng, tam thư lục lễ để nghên thú cô nương nhập phủ.”

Có thể nghe ra những lời này mang theo vài phần thiệt tình.

Lâm Uyên không hiểu miếu với đường cái gì, cũng chẳng hiểu kiệu tám người nâng tam thư lục lễ là cái chi, y chỉ nghe được Khúc Thuần Phong nói hắn muốn cưới mình. Gương mặt như băng sương lập tức giãn ra, lập tức quay sang nhìn hắn, giọng nói nghi hoặc: “Ngươi thật sự muốn cưới ta sao?”

Trong thế giới con người, thành thân cũng có nghĩa là kết làm bạn lữ.

Khúc Thuần Phong giật mình vì y ngắt đầu bỏ đuôi, không hiểu được ý chính, sửng sốt một hồi cũng không biết nên gật đầu hay lắc đầu. Tuy Lâm Uyên là cá nhưng lại rất hiểu cách thuận thế ngả theo, thân thể lạnh lẽo dán lại, hai mắt hơi khép, cười như không cười hỏi lại: “Ngươi vừa nói gì đó, lặp lại lần nữa đi.”

Giọng nói mềm nhẹ kì ảo, mê hoặc lòng người.

Ánh mắt Khúc Thuần Phong có chút thất thần, như  bị giọng nói điều khiển, theo bản năng đáp lại câu hỏi: “Nếu cô nương là một người bình thường…… Tại hạ nguyện dùng kiệu tám người nâng……tam thư lục lễ……nghênh thú cô nương vào phủ……”

Lâm Uyên vừa lòng, y áp mặt vào má Khúc Thuần Phong, liếm nhẹ lên vành tai người kia, lại cắn một cái: “Nhớ kỹ lời ngươi nói đó.”

Vành tai truyền tới cơn đau nhẹ, Khúc Thuần Phong lập tức tỉnh táo lại, chợt thấy Lâm Uyên đã dán lên người mình từ bao giờ, trong lòng giật thót, theo bản năng lùi lại tránh né: “Cô nương…..”

Lâm Uyên cực thích dáng vẻ hoảng loạn bối rối của hắn, bèn vung đuôi cá, ngăn cản Khúc Thuần Phong lùi lại, thầm nghĩ sao tên này cứ thích trốn trốn tránh tránh y như vậy chứ: “Nếu miệng vết thương lại vỡ ra, ta đây không còn máu cứu ngươi nữa đâu đó.”

Máu giao nhân rất ít rất ít, nếu trong thời gian ngắn bị hao tổn quá nhiều, cho dù cắt da cũng không còn máu chảy ra nữa.

Khúc Thuần Phong nghe vậy sững sờ, nhìn xuống vết thương trên thân mình, cuối cùng cũng chịu ngồi yên. Hắn vô thức sờ sờ lên bả vai, chậm chạp nhìn về phía cổ tay bị thương của Lâm Uyên, thì thào nói: “……Đa tạ ân cứu mạng của cô nương.”

Lâm Uyên nghe vậy nhướn mày, như cười như không hỏi hắn: “Vậy ngươi định báo đáp ta thế nào đây?”

Khúc Thuần Phong: “……”

Giao nhân rốt cuộc vẫn là giao nhân, không hiểu được lời khách sáo của con người. Khúc Thuần Phong nhớ giao nhân thích sưu tầm các loại trân bảo châu ngọc, bèn chầm chậm lấy từ trong túi Càn Không toàn bộ những thứ mà thứ sử Tuyền Châu đưa cho hắn, nào là tượng phật bằng vàng ròng, trân châu lưu li, như một tòa núi nhỏ lấp la lấp lánh trên bãi biển ẩm ướt.

Trong đó còn có mấy nén vàng, nhìn là biết phân lượng mười phần mười.

Khúc Thuần Phong nói: “Những thứ này cho cô nương hết đó.”

Lâm Uyên có vẻ nổi hứng, khảy khảy móng tay bén nhọn lựa đống vàng bạc châu báu một hồi, sau đó gạt hết trân châu vụn vặt sang một bên ——

Dưới biển trân châu là thứ thừa thãi nhất, tìm bừa cũng được một đống lớn, là thứ không đáng giá gì.

Lâm Uyên vẫn thích lưu li nhất, vừa lấp lánh lại sáng trong xinh đẹp, nhưng y ngắm nghía một hồi lại cảm thấy nhạt nhẽo gạt đi, đầu ngón tay cuốn cuốn một sợi tóc dài xanh thẫm, tựa như không hiểu hỏi Khúc Thuần Phong: “Nhưng chẳng phải con người các ngươi nói là ân cứu mạng phải lấy thân báo đáp ư?”

Khúc Thuần Phong: “……”

Ngươi nói Lâm Uyên không biết xấu hổ, y nghe không hiểu, nói y giữ tự trọng, y cũng không hiểu, lại càng không hiểu nam nữ thụ thụ bất thân, nhưng y lại cố tình hiểu được cái câu này.

Khúc Thuần Phong nhất thời không biết nên giải thích thế nào, lặng lẽ nắm chặt kiếm trong tay, dựa vào đó để che giấu nỗi hoảng loạn: “Cũng chỉ là người đời thuận miệng nói chơi mà thôi, không thể coi là thật, cô nương cũng đừng tin.”

Tuy Lâm Uyên thích thú vàng bạc châu báu, nhưng còn lâu mới bằng thích con người này, đuôi cá của y khẽ quét, đẩy dạt hết những thứ sáng rực rỡ kia ra xa, lại dán tới gần Khúc Thuần Phong, gác cằm lên nửa vai không bị thương của người nọ, hơi thở lành lạnh đầy mờ ám: “Ta không cần những thứ này, ngươi đổi cách khác báo đáp ta đi.”

Tai Khúc Thuần Phong bị hơi thở y vờn quanh mà phát ngứa, hắn nghiêng đầu tránh né: “Cô nương muốn thứ gì?”

1 bình luận về “TNCT 104”

Bình luận về bài viết này