TNCT 103

Lúc cười rộ lên Lâm Uyên cực kì yêu dã, hơn nữa giọng nói của nhân ngư có thể sánh ngang tiếng trời, tiếng cười nhẹ vừa yêu nghiệt lại có chút — câu hồn.

Không biết vì sao, Khúc Thuần Phong đã bắt đầu không giữ được cứng rắn như trước, hắn chỉ đành xấu hổ dời mắt, nghiêng người né tránh Lâm Uyên, sau đó đẩy cá nướng tới trước mặt người kia, dù không nói lời nào nhưng ý tứ thực rõ ràng, đưa cho y ăn.

Lâm Uyên thấy hắn trốn tránh mình như trốn hồng thủy mãnh thú, khẽ nhướng mày, nhìn cá nướng nóng hổi còn đang bốc khói, y không lập tức cầm lên ăn mà lại nói: “Ngươi đút cho ta.”

Hệt như cố ý, cổ tay bị thương nhẹ nhàng di vòng vòng trên đầu gối Khúc Thuần Phong, cách một lớp vải dệt — rất mỏng, cơn ngứa ngáy mang theo rung động lẳng lặng cất tiếng trong lòng.

Giao nhân dường như đã phát hiện ra tử huyệt của Khúc Thuần Phong.

Khúc Thuần Phong vốn định cự tuyệt, nhưng nhìn cánh tay bị thương của y, lời đến miệng quả nhiên lại nuốt xuống, hắn hơi khựng lại, — không nói một lời cầm cá lên, bởi vì ở đây không có đũa, hắn chỉ đành dùng khăn vải lau tay, đưa cá đến miệng người kia.

Măm!

Lâm Uyên — cắn nhoàm nuốt hết xuống, đầu lưỡi dẻo dai liếm lên ngón tay Khúc Thuần Phong — cuốn sạch tất cả thịt cá, nhưng lại không chịu nhả ngón tay hắn ra. Y ngoan ngoãn ghé vào đầu gối hắn, tóc dài lam sắc mềm mại tuôn xuống như suối.

Đối với tất cả những chuyện — khác người y vừa làm, Khúc Thuần Phong đã không còn phản ứng quá mạnh như trước, chỉ vội vã rút tay lại, tiếp tục đút cho y. Dẫu sao cho dù có nói tới những thứ như thụ thụ bất thân, chi, hồ giả, dã cho giao nhân này thì y cũng không hiểu.

Lâm Uyên không dở trò nữa, Khúc Thuần Phong đút cái gì thì y ăn cái đó, cho dù đã quen ăn cá sống, nhưng có vẻ cá chín cũng khá hợp khẩu vị y, chỉ hai ba miếng là ăn hết cả con cá chuối.

Lâm Uyên chưa đã thèm liếm liếm khóe miệng, bấy giờ mới phát hiện Khúc Thuần Phong còn chưa ăn gì, khẽ quơ quơ đuôi, vô thức lộ ra vẻ mặt đơn thuần: “Để ta đi bắt cá cho ngươi.”

Khúc Thuần Phong vốn không định ăn, hắn lắc đầu, đang định nói không cần, Lâm Uyên đã cử động trước — cong người nhảy xuống biển, chỉ trong giây lát đã không còn tăm hơi.

 “……”

Khúc Thuần Phong không thấy đói ư, đương nhiên là đói, nhưng hắn cũng thực sự không ăn nổi cá. Hắn nhớ tới vết thương trên cổ tay Lâm Uyên, hắn không muốn y xuống nước nữa, nhưng vì vết thương bất tiện, chỉ có thể ngồi yên một chỗ. Giữa biển trời mênh mông nơi hải đảo, hắn chỉ muốn mau chóng hồi phục thương thế rồi rời đi.

Khúc Thuần Phong bấm tay tính ngày, nhận ra chỉ còn lại mấy ngày nữa là tới thời hạn nửa tháng, hắn nhớ tới những huynh đệ Thiên Nhất Môn đang chờ dưới chân núi, trên mặt hiếm khi lộ ra vài phần lo âu nóng nảy.

Không mấy lâu sau Lâm Uyên đã trở lại, nhưng y không bắt cá mà chẳng biết hái được một ít cỏ dại và một đám sò hến, bọc lại tất cả bằng lá cây to, nhìn cực kì mới mẻ.

Có vẻ Lâm Uyên cực kì thích y phục Khúc Thuần Phong cho mình, lúc lên bờ thấy vạt áo dính chút cát sỏi, bèn cẩn thận dùng tay phủi phủi vuốt vuốt rất lâu, sau đó mới liếc nhìn đám trái cây tươi ngon mọng nước: “Thứ này chắc ngươi chịu ăn rồi chứ.”

Những trái cây này là loại mọc trên cây, Lâm Uyên lại không có chân, chẳng biết y làm thế nào mới hái được, tóm lại mang được chúng về đây không phải chuyện dễ. Khúc Thuần Phong thấy Lâm Uyên ngồi nghỉ bên đống lửa, cúi đầu đùa nghịch y phục, cổ tay được băng bó đã thấm ra vài tia máu, hiển nhiên là do vết thương đã nứt toác. Lần đầu tiên trong đời hắn có cảm xúc khó nói nên lời.

Khúc Thuần Phong nhìn đống lửa, bỗng nhiên nói: “Cô nương không cần làm thế……”

Hắn tự giữ đoan chính, cũng là kẻ giết phạt quyết đoán, đời này ghét nhất là chần chừ do dự. Nhưng kể từ khi hắn gặp được Lâm Uyên, hắn thế mà lại thất thủ, hoàn toàn khác hẳn với tác phong trước đây. Điều này khiến Khúc Thuần Phong không khỏi có chút hoảng loạn.

Hắn không muốn Lâm Uyên lại giúp đỡ hắn, cũng không muốn thiếu nợ người kia.

Lâm Uyên tự dưng nghe hắn thốt ra một câu không đầu không đuôi, chỉ biết đẩy đẩy trái cây sang phía hắn, bản thân y đã mệt đến díp cả hai mắt, vừa ghé vào bên hắn đã ngủ thiếp đi, đuôi cá chỉ đong đưa hai ba cái đã không nhúc nhích nữa.

Máu giao nhân không thể tái sinh, y bị mất đi quá nhiều máu, khiến thân thể bị tổn hại.

Khúc Thuần Phong nhìn xuống gương mặt tái nhợt của Lâm Uyên, hắn chần chừ vươn tay, dường như muốn xem xét bệnh tình y, nhưng đột nhiên lại khựng lại trong chớp mắt, bàn tay giữa không trung lại thu về, thân thể lạnh lẽo được đống lửa sưởi ấm dần dần ấm lên.

Khúc Thuần Phong nhặt những quả dại rơi dưới đất, trái cây tròn tròn đỏ đỏ, to bằng nắm tay, hệt như được người nào đó tỉ mỉ chọn lựa. Ăn vào miệng chỉ thấy ngọt lịm, không có chút vị chua nào, chỉ một loáng hắn đã ăn hết sạch.

Lâm Uyên nằm cạnh hắn ngủ say sưa, bất chợt trở mình, hệt như vô thức có cảm giác, tự động cọ cọ vào người Khúc Thuần Phong, sau đó gối lên đùi hắn ngủ tiếp, tay ôm lấy đuôi cuộn tròn cả người lại.

Giao nhân này khác tính với Khúc Thuần Phong trầm ổn ít nói một trời một vực, ngay cả khi ngủ cũng cực kì lộn xộn, vây đuôi lúc có lúc không đong đưa, suýt chút nữa là chạm vào đống lửa.

Khúc Thuần Phong không muốn đánh thức Lâm Uyên nên không cử động, hiếm khi chịu để người kia gối đầu lên đùi mình ngủ. Hắn lấy vỏ kiếm khảy khảy đống lửa, dập tắt nó đi, sau đó quét than nóng sang một bên, sau cùng mới thu kiếm, dùng khăn vải chà lau hoa văn chạm khắc trên vỏ kiếm.

Bốn phương là tiếng sóng biển rì rào từng đợt, không trung lâm vào an tĩnh, từng vầng nắng vươn người ra khỏi tầng mây, nhoài mình chiếu xuống mặt biển, hệt như một màn lụa óng ánh kim quang chiếu rọi.

Lúc ngủ Lâm Uyên rất ngoan, hàng mi dài rậm khiến người ta phải đố kị phủ trên quầng mi, tạo thành một bóng quạt xinh đẹp. Làn da y tái nhợt nhưng lại có cảm giác đơn thuần sạch sẽ, ngay cả yêu khí luôn tỏa ra quanh thân cũng nhạt đi vài ba phần.

Khúc Thuần Phong là đạo sĩ, cho dù hắn không có ý định đón dâu thành gia, nhưng thuở thiếu thời còn hăng hái, bị sư đệ túm lấy hỏi, hắn cũng không khỏi nghĩ tới nếu sau này lấy vợ, hắn sẽ tìm cô nương thế nào.

Nàng không cần quá xinh đẹp, nhưng mặt mày nhất định cũng thanh tú thư thái, hắn không cần nàng xuất thân cao quý hiển hách, chỉ cần biết viết chữ, đọc sách, dịu dàng hiền thục, nhã nhặn lịch sự như nước, hai người nâng khay ngang mày, tôn trọng nhau như khách cũng đã đủ rồi.

Nhưng sau khi sư đệ Minh Tuyên nghe được suy nghĩ của hắn, đã lập tức cười đến gập người không dậy nổi. Khúc Thuần Phong vốn đã im ỉm ít nói, nếu lại cưới một tiểu thư khuê các ngoan ngoãn quy củ, chỉ sợ cả ngày hai người còn chẳng nói với nhau quá ba câu, cuộc sống sẽ chán chết mất.

Nghĩ tới đây, Khúc Thuần Phong hơi ngừng lau vỏ kiếm, vô thức nhìn về dung nhan Lâm Uyên đang ngủ say, thầm nghĩ tuy giao nhân này đẹp tuyệt trần, nhưng lại chẳng có chút dịu dàng, hiền thục nào, càng không nói đến viết chữ, đọc sách — hiển nhiên là một chữ bẻ đôi cũng không biết.

Mà quan trọng nhất là, nàng ta còn không có chân…….

Trong lòng Khúc Thuần Phong thầm cảm thấy có chút tiếc nuối, nhưng lại không thể nói rõ là vì đâu. Hắn gác nhẹ vỏ kiếm bên cạnh, ngập ngừng vài giây, sau đó từ từ chạm tay lên đuôi cá xanh óng ánh của Lâm Uyên, nhẹ nhàng vuốt ve.

Vảy cá lạnh lẽo, hơi cứng, lại trơn trơn, gặp ánh sáng sẽ tỏa ra màu ngọc xanh biếc, không khó cảm nhận được sức mạnh kinh người ẩn dưới lớp vảy cá, chỉ là lúc này nó đang cuộn tròn người hết sức vô hại. Thỉnh thoảng có trận gió biển thổi tới, vây cá nhẹ bẫng như tơ lụa mới hơi bay lên, cực kì mềm mại tinh tế.

Đời trước Khúc Thuần Phong đã giải phẫu rất nhiều cơ thể giao nhân, nhưng đây lại là lần đầu tiên cảm nhận được sức sống của bọn họ. Hắn lặng lẽ khép mắt, thầm nghĩ nếu người này là một cô nương bình thường, có lẽ hắn cưới về nhà cũng không tệ……

Thân thể giao nhân vốn rất nhạy cảm, trong mơ màng Lâm Uyên cảm giác được có một bàn tay đang sờ đuôi mình, y lẳng lặng mở mắt, lại thấy Khúc Thuần Phong đang nhìn đuôi mình đến xuất thần, y không khỏi gặm cắn đầu ngón tay mình.

Giao nhân có hai cách theo đuổi phối ngẫu, một là tiếng ca, hai là cái đuôi xinh đẹp, nếu có người khác phái vuốt ve đuôi của mình, vậy nhất định hắn thích ngươi.

Lâm Uyên không biết Khúc Thuần Phong làm như vậy tượng trưng cho điều gì, nhưng đây là lần đầu tiên hắn chủ động sờ đuôi của y, y hiếm khi cảm thấy hơi ngượng ngùng, khẽ chớp hai mắt xanh đen, hơi ngây ngốc nghi hoặc nhìn khuôn cằm người kia.

Một lát sau Khúc Thuần Phong từ từ thu tay, ánh mắt lơ đãng liếc qua, mới thấy Lâm Uyên đã tỉnh dậy từ bao giờ, lúc này đang mở to hai con ngươi tròn xoe nhìn mình, hắn không khỏi cứng đờ, hệt như vừa làm chuyện gì trái lương tâm bị người ta bắt tận tay. Đại não lập tức trống rỗn, lúc phản ứng lại hắn muốn đứng bật dậy, nào ngờ lại đụng vào miệng vết thương, lập tức ngã bệt xuống đất, đau đớn tái mặt.

Lâm Uyên cũng hết hồn, vội vã lao tới đỡ hắn: “Ngươi sao vậy?”

Y dường như rất lo lắng, đuôi cá vung tới vung lui, làm bụi cát bay lung tung khỏi mặt đất.

Đời này Khúc Thuần Phong chưa từng mất mặt đến vậy, trước đây khi hai người tiếp xúc thân mật còn có thể đổ cho Lâm Uyên cố tình dụ dỗ. Nhưng rõ ràng lần này là hắn tự vươn tay, chẳng thể nào đùn đẩy cho Lâm Uyên nữa, huống chi tình huống này thật sự là hắn thất lễ.

Khúc Thuần Phong đã không dám đối mặt với Lâm Uyên, hắn ôm chặt miệng vết thương, nghiêng mặt lảng tránh tầm mắt y, bao lời giải thích cứ ngắc ngứ trong họng, làm thế nào cũng không nói nên lời. Quá đỗi căng thẳng, sau lưng đã toát đầy mồ hôi: “Cô nương……tại hạ……không phải tại hạ cố ý động chạm……”

Trái tim đập càng lúc càng mạnh, bình bịch như muốn chấn vỡ màng tai.

Khúc Thuần Phong chỉ cảm thấy yết hầu khô khốc, tâm thái bình tĩnh nay đã không còn lại gì, trong lòng có ma quỷ nên chột dạ, thân thể cứng đờ, rất lâu sau cũng không dám quay lại. Hắn vô thức túm chặt miệng vết thương trên vai, nhờ vào đau đớn mới lấy lại thanh tỉnh.

Lâm Uyên không hiểu nguyên do, y chỉ để ý đầu vai Khúc Thuần Phong đang bóp chặt, từ kẽ ngón tay hắn tràn ra máu tươi. Y cau màu, dùng sức kéo tay hắn xuống, quả nhiên miệng vết thương đã nứt vỡ, quần áo bị máu thấm ướt, đỏ sậm vô cùng chói mắt.

Lâm Uyên có chút bực bội, nhưng lại không tức giận nổi, chỉ có thể đung đưa đuôi cá để lộ ra tâm tình, y kéo bàn tay thon dài rắn chắc của Khúc Thuần Phong ra, thấy trên đầu ngón tay hắn dính máu, đầu lưỡi đỏ thắm khẽ liếm, mút hết toàn bộ máu tươi tỏa mùi tanh ngọt.

Ẩm ướt mềm mại, lại có chút lạnh lẽo, giống như lưỡi rắn.

Lâm Uyên quay lưng lại ánh mặt trời, mặt mày thanh tao có chút tối tăm không rõ, khóe mắt đuôi mày ẩn hiện vẻ phong tình, nốt lệ chí như son điểm trước mắt, yêu khí nồng đậm, khó phân nam nữ.

Y tới gần Khúc Thuần Phong, đăm đặm nhìn hắn, giọng nói khàn khàn mê hoặc: “Ngươi sợ ta?”

Hệt như yêu nghiệt đang quyến rũ tiên nhân sa đọa.

Tim Khúc Thuần Phong đập như muốn vỡ lồng ngực, hắn nhắm mắt, không dám nhìn vào đôi con ngươi lam sắc kia, khẽ nhíu màu, giọng nói có chút yếu ớt: “Cô nương hiểu lầm rồi……”

Lâm Uyên hừ lạnh một tiếng, nghĩ thầm chính nhân quân tử đúng là đáng ghét, y liếc đầu vai Khúc Thuần Phong, thấy máu không còn chạy nữa, bấy giờ mới thoáng yên lòng. Y thầm nghĩ chẳng qua chỉ là sờ đuôi mà thôi, có đến nỗi kinh hoàng thất sắc như vậy ư?

Lâm Uyên ôm đuôi, cực kì yêu thích sờ sờ, nhìn thế nào cũng thấy đuôi mình đẹp cực kì, cuối cùng thả đuôi lên đùi Khúc Thuần Phong, vừa phóng khoáng vừa đơn thuần: “Cho ngươi sờ đó.”

Khúc Thuần Phong: “……”

Lâm Uyên không biết, Khúc Thuần Phong không có thói quen sờ đuôi cá, đời trước hắn chỉ biết nhổ từng chiếc vảy trên đuôi xuống, đem hết đi nghiên cứu thuốc trường sinh mà thôi.

****************

Editor: Mãi mới xong 1 chương… rất cảm ơn mọi người đã ủng hộ bản edit của mình dù chầy bửa như gì :”((

Và chúc mừng giao nhân đã rù quyến đạo sĩ thành công =))))

2 bình luận về “TNCT 103”

  1. Huhu lạy câu cuối tụt mood quớ :((((
    Ê ông kia nói nghe, giao nhân á, bên cạnh chữ giao còn có chữ nhân mà… dù gì khúc trên cũng là người mà sao kiếp trước nỡ lòng nào. Mà thôi, người với người còn vậy huống chi là nửa người nửa cá.
    Khúc Thuần Phong động tâm rồi, lo mà cải tạo cho tốt nhen con trai.

    Đã thích bởi 1 người

Bình luận về bài viết này