TNCT 97

Khúc Thuần Phong không ngủ giường, cho nên hắn cũng không quan tâm giường ướt hay không, hắn chỉ đơn thuần cảm thấy nếu giao nhân thiếu nước, vậy hẳn là phải nhúng hết toàn thân từ đầu tới đuôi vào nước, cho nên hắn mới tưới thẳng nước lên người Lâm Uyên.

Bồn nước này kha khá nước, ngay khi dội xuống đã khiến giường ướt sũng như vũng nước, nước nhỏ xuống đất như suối, mặt đất cũng ướt dầm dề.

Lâm Uyên sửng sốt ngây người một lát mới kịp hiểu ra, theo bản năng nhìn Khúc Thuần Phong, người kia đang cầm cái bồn gỗ, đang đứng cạnh giường chờ y đáp lại, hệt như chỉ cần y nói một chữ không, hắn sẽ ngay lập tức đổ thêm một bồn đầy nữa cho y.

 “……”

Lâm Uyên còn có thể nói được gì nữa, chậm chạp giật giật vây đuôi, tỏ vẻ đã đủ rồi.

Khúc Thuần Phong thấy thế, đặt bồn gỗ vào chỗ cũ, đang định dọn dẹp qua cái nhà, lại nghe gian ngoài truyền tới tiếng bước chân, hẳn là có người tới. Hắn im lặng liếc nhìn Lâm Uyên, ám chỉ y không được lộn xộn, sau đó đi ra ngoài, đóng cửa khóa lại.

Người tới là Lâm Bá, ông sinh sống ở làng chài nhiều năm, dù thông thạo bơi lặn nên ngày ấy thuyền lật cũng không bị làm sao, tự ông bơi về được. Nhưng ông nhớ ra Khúc Thuần Phong đang bị thương, thế nên hôm nay đặc biệt tìm tới thăm.

Lâm bá một tay cầm cần câu, một tay xách theo một sọt cá chuối đang nhảy nhót vùng vẫy, thấy Khúc Thuần Phong đi từ trong phòng ra, bèn chào hỏi quan tâm: “Khúc công tử, thân thể có việc gì không?”

Khúc Thuần Phong ôm quyền hành lễ, cười nói: “Đa tạ lão bá quan tâm, ta chỉ bị phong hàn nhẹ, không quá đáng ngại.”

Có thể nhìn ra Lâm bá có chút ngượng ngùng, ông đã ngần này tuổi, dẫn một hậu bối dong thuyền ra biển, không vớt được con cá nào đã bị lật thuyền rơi xuống nước, nếu truyền ra ngoài thì khỏi phải nói mất mặt cỡ nào: “Nói ra thật xấu hổ, cũng tại lão hủ tài nghệ không tinh, khiến công tử bị liên lụy, cá chuối này nấu canh rất bổ, ta để lại sọt cá này cho công tử dưỡng thương. Chờ khi nào ngươi khỏi thì lão hủ lại dẫn ngươi ra biển.”  

Ông nói xong giơ cá sọt tới, Khúc Thuần Phong theo phản xạ cầm lấy, định đưa cho ông chút bạc, nhưng lại nhớ ra hiện giờ mình chỉ là một thư sinh nghèo rớt mồng tơi, đành phải dừng lại nói: “Khoảng thời gian này Thuần Phong thực sự gây phiền hà quá nhiều, trong lòng ta rất băn khoăn, chờ ngày sau kiếm đủ lộ phí, ta nhất định sẽ cảm tạ gấp bội.”

Lâm bá lắc đầu nói: “Chỉ là một sọt cá mà thôi, không đáng gì đâu, công tử đừng khách khí.”

Nói xong ông lại dặn dò vài câu, xong xuôi mới cáo từ rời đi.

Khúc Thuần Phong đứng đó nhìn ông rời đi, nhìn xuống sọt cá trong tay, lúc này mới nhớ ra hắn đã nhiều ngày chưa ăn cơm. Tuy đã tu luyện huyền thuật nhưng thân thể hắn chỉ mạnh hơn người bình thường một chút, chưa đạt tới cảnh giới tích cốc, hiện giờ còn đang bị thương trong người, không khỏi cảm thấy hơi đói.

Hắn xách cá trở vào phòng, kết quả thấy giao nhân đang nằm ghé trên cạnh giường chờ mình, trên người ướt sũng, bọt nước rơi xuống tí tách, may mà trên người vẫn còn đang khoác áo.

Khúc Thuần Phong nhớ tới chuyện ngày hôm qua, hơi ngừng lại, sau đó ném sọt cá tới chỗ y, giọng nói không rõ cảm xúc: “Ăn đi.”

Nói xong mới tìm một chỗ khô ráo trên mặt đất ngồi xuống, hắn hiếm khi không đả tọa tu luyện, chỉ dùng một miếng lụa màu đen chậm rãi chà lau trường kiếm.

Khúc Thuần Phong không ăn cá.

Đời trước hắn đã giết hại quá nhiều rồi.

Để luyện thuốc, hắn thậm chí từng tự tay mổ ruột các giao nhân. Hắn không thể coi họ như con người giống mình, nhưng cũng chẳng thể hoàn toàn coi bọn họ giống súc vật như dê bò.

Khúc Thuần Phong ngồi cạnh lau thân kiếm, cho dù kiếm đã sạch bóng, hắn vẫn chưa hề dừng lại. Đương lúc thất thần, bên cạnh đột nhiên có một sọt cá lăn tới, bên trong vốn có bốn con, hiện giờ chỉ còn lại hai con đang yếu ớt vùng vẫy bên trong.

Cho ngươi ăn đó.

Sọt cá như đang im lặng bày tỏ bốn chữ này.

Khúc Thuần Phong giương mắt nhìn lên, lập tức thấy Lâm Uyên đang nhìn mình chăm chú, lệ chí dưới viền mắt mê hoặc lòng người, cho dù không cười cũng đã mang ba phần ý cười. Y khoác áo ngoài màu xanh, lộ ra nửa đầu vai trắng bóc, thân hình khỏe mạnh, đầu ngón tay quấn quanh một lọn tóc, đuôi lông mày ngập tràn phong tình.

Đúng là một mỹ nhân tuyệt sắc, cho dù Khúc Thuần Phong thanh tâm quả dục đã lâu, có đôi khi nhìn y cũng sẽ thấy hoảng hốt. Hắn thôi lau kiếm, lần đầu tiên không còn tránh né, nhìn thẳng về phía Lâm Uyên, không biết đang nghĩ gì, một lát sau bất thình lình hỏi: “Ngươi có người cùng tộc không?”

Nếu có thể tìm được một giao nhân khác, Khúc Thuần Phong nghĩ, có lẽ hắn có thể thả người trước mặt này đi.

Suy nghĩ này lặng lẽ không một tiếng động xuất hiện, ngay cả chính bản thân hắn cũng không rõ nguyên do vì sao.

Lâm Uyên không hiểu tại sao hắn lại hỏi vậy, nhưng vừa được ăn cá xong, tâm tình y đang rất tốt, thế nên khẽ giật giật vây cá như gật đầu. Giao nhân là sinh vật quần cư, đương nhiên là có tộc nhân.

Khúc Thuần Phong nghe vậy hơi khựng lại, hỏi tiếp: “Có biết ở đâu không?”

Khớp ngón tay vô thức siết chặt chuôi kiếm.

Lần này Lâm Uyên không nói năng gì, chỉ nghiêng đầu, dùng đôi mắt lam sắc nhìn hắn chăm chú, sau đó ngoắc ngoắc tay, mỉm cười điên đảo chúng sinh, ý bảo hắn lại gần.

Khúc Thuần Phong không cử động, hắn đã bị đùa giỡn sinh ra bóng ma tâm lí, tầm mắt dời xuống, dừng lại trên đuôi cá xanh lam như ngọc thạch của Lâm Uyên.

Đời trước khi hắn giúp quốc quân luyện thuốc trường sinh, hắn chỉ dùng tử thi. Khi giao nhân chết đi, vảy của bọn họ sẽ lập tức tối đen không còn ánh sáng, chỉ còn một màu xám xịt. Thế nên Khúc Thuần Phong cũng không thể nhớ rõ, đời trước hắn có từng bắt được giao nhân này hay không.

Hắn thu trường kiếm vào vỏ, giọng nói trầm thấp: “Nếu ngươi chịu mang ta tìm ra sào huyệt của tộc nhân, ta sẽ thả ngươi đi.”

Thả đi?

Lâm Uyên nghĩ thầm sao lại thả đi, y còn muốn mang con người này về làm bạn lữ kia mà. Y không vui trở mình trên giường, nhẹ nhàng lắc đuôi, cọ cọ người vào chăn.

Phiền thật đó, kỳ động dục của y sắp tới rồi.

————

Các đệ tử Thiên Nhất Môn cải trang thành bá tánh bình dân quanh quẩn dưới chân núi, chờ Khúc Thuần Phong truyền lời dặn dò. Minh Tuyên hóa trang thành một xa phu đi chân trần, đầu đội đấu lạp, trên vai đeo một tay nải, né tránh tầm mắt của mọi người, lén lút lên núi.

Hắn luôn lựa đường nhỏ mà đi nên không bị người trong thôn phát hiện, chờ đến khi tìm được căn nhà hoang, hắn nhìn đi nhìn lại căn nhà rách nát giữa nơi hoang vắng, không khỏi nghi ngờ mình đi lầm đường. Nhưng sáng nay Khúc Thuần Phong đã dùng bồ câu chuyên truyền tin của Thiên Nhất Môn gửi lời, rõ ràng đã dặn hắn đến chỗ này mà.

Minh Tuyên nhìn vào cửa sổ, nhưng cửa đóng kín mít, đến sợi lông chân cũng không thấy đâu, đành thăm dò gõ cửa: “Đại sư huynh?”

Không bao lâu sau, bên trong có tiếng bước chân rất khẽ, ngay sau đó cửa gỗ “kẽo kẹt” mở ra, Khúc Thuần Phong thấy Minh Tuyên đến, bèn trở tay đóng cửa gỗ lại, cất tiếng hỏi: “Có mang đồ đến không?”

Minh Tuyên thấy hắn ăn vận như người bình dân, mãi vẫn chưa quen mắt nổi, nghe vậy khẽ gật đầu, gỡ tay nải xuống đưa cho Khúc Thuần Phong: “Đại sư huynh, đồ huynh bảo ở đây hết đó.”

Khúc Thuần Phong cầm lên, ước lượng cân nặng, cảm giác có chút âm ấm, bèn mở ra nhìn, thấy bên trong là một đống bao giấy dầu lớn lớn nhỏ nhỏ, ra là một đống màn thầu trắng còn nóng hôi hổi: “Sao lại là màn thầu.”

Sáng nay hắn dùng bồ câu truyền tin cho Minh Tuyên, bảo hắn mang ít đồ ăn nước uống lên, ý là gạo và bột mì chứ không phải màn thầu.

Minh Tuyên gãi đầu gãi tai, có chút ngờ ngệch, phân trần nói: “Đại sư huynh, không phải toàn là màn thần đâu, bên dưới còn có bánh bao thịt đó.”

Khúc Thuần Phong: “……”

Thôi vậy, có còn hơn không.

Khúc Thuần Phong nhận bánh bao, thân hình vẫn luôn chặn trước cửa: “Ngày mai lại tới một chuyến, mang cho ta ít gạo thóc.”

Minh Tuyên lại nghệt mặt ra: “Đại sư huynh, chỗ bánh bao này đủ huynh ăn bảy ngày đấy.”

Hệ thống vẫn đang âm thầm lặng lẽ quan sát, nghĩ thầm sao tên tiểu sư đệ này ngu ngốc thế nhỉ, bánh bao để đó bảy ngày không sợ thiu hay gì, cũng chỉ có ngươi mới có thể để sư huynh ngươi ăn màn thầu thiu.

Khúc Thuần Phong hơi nhíu mày: “Bảo đệ mang thì mang đi, đừng có nhiều lời.”

Minh Tuyên đành phải thưa vâng, nhìn căn nhà hoang rách nát, lại chần chờ lên tiếng hỏi: “Sư huynh, huynh ở đây là để……”

Khúc Thuần Phong vẫn chỉ nói lời cũ: “Không cần hỏi nhiều, ta tự có quyết định, lát sau đệ xuống núi, phái mấy người vào kinh tìm hiểu tin tức về sư phụ, không được kinh động bất kì kẻ nào.”

Không biết nhớ tới chuyện gì, Minh Tuyên rụt rè nói: “Sư phụ hẳn là bình an không có chuyện gì, sư huynh không cần lo lắng. Vậy đệ về trước đây, ngày mai lại mang gạo thóc lên núi cho huynh.”

Khúc Thuần Phong dặn dò thêm: “Đừng để thôn dân phát hiện.”

Minh Tuyên gật đầu, sau đó nhanh chóng xuống núi, hắn có võ công trong người, đương nhiên sẽ không dễ dàng bị thôn dân trông thấy.

Thấy Minh Tuyên rời đi, Khúc Thuần Phong mới xoay người vào nhà, không ngồi dưới đất đả tọa nữa. Hắn đặt tay nải sang một bên, ngồi xuống cạnh bàn, thầm nhẩm tính ngày tháng, còn một thời gian nữa Chiêu Ninh Đế mới đổ bệnh nặng, nhưng cũng không còn quá lâu nữa.

Lâm Uyên nghe thấy Khúc Thuần Phong vào nhà, bèn rướn người ra ngoài nhìn, thấy hắn đang ngồi cạnh bàn ăn bánh bao, trong không khí thơm nức mùi thịt, không khỏi giật giật cánh mũi.

Khúc Thuần Phong thoáng cảm thấy gì đó, bèn quay sang nhìn, giao nhân kia cuối cùng cũng không làm mấy động tác tán tỉnh quyến rũ gì nữa, chỉ ghé vào cạnh giường nhìn hắn ăn bánh, đuôi cá vung vẩy, có vẻ miệng vết thương đã gần bình phục.

Khúc Thuần Phong mặt mày vô cảm ném bánh bao qua, vừa vặn rơi vào lòng Lâm Uyên. Y giơ tay bắt được, mỉm cười như có như không, chớp chớp hai mắt hẹp dài với Khúc Thuần Phong. Người kia lại dời mắt, không thèm nhìn y nữa.

Lâm Uyên cũng đã quen hắn tính tình cứng nhắc như gỗ đá, y nhéo nhéo bánh bao nóng hầm hập trong tay, tò mò cắn một miếng, lại chỉ cảm thấy thứ này khô khốc chẳng có vị gì, dù thịt bên trong thơm nức mũi, nhưng nể tình đây là Khúc Thuần Phong cho mình, cuối cùng cũng ăn từng miếng hết sạch.

Chẳng mấy chốc trời đã tối, bên ngoài sóng biển gầm thét, từng đợt từng đợt xô vào bờ cát. Tối nay trời đổ mưa, trên trời không có sao, chỉ có vầng trăng tròn sáng tỏ.

Khúc Thuần Phong lại thắp nến, ánh nến màu cam nhẹ nhàng lay động, chiếu sáng căn phòng nhỏ, mang lại chút ấm áp cho ban đêm lạnh lẽo.

Không biết có phải vì cảm nhận được đêm nay là đêm trăng tròn hay không, Lâm Uyên hiếm khi dứt bỏ vẻ lười nhác không xương, ngồi dậy nhìn ngó khắp nơi, đuôi cá thon thả chậm rãi thả xuống, kiều diễm lưu luyến đến tận xương.

Hàng ngày Khúc Thuần Phong chỉ làm duy nhất một chuyện là tu luyện, hình như hắn kiêng kị giao nhân ba lần bốn lượt đánh lén sau lưng mình, đêm nay hắn chọn một chỗ chỉ cần giương mắt là nhìn thấy y để ngồi đả tọa.

Thoạt nhìn Lâm Uyên có chút bực bội bất an, đôi mắt lam sắc nhanh chóng đỏ ửng, hệt như đang đè nén thứ gì, cuối cùng nhìn về phía Khúc Thuần Phong ngồi cách đó không xa, đuôi cá vung qua vung lại, vươn tay cởi áo khoác ngoài màu xanh.

Quần áo lặng yên rơi xuống đất.

Ánh nến hơi lay chuyển……

Tác giả có lời muốn nói: Minh Tuyên: QAQ bánh bao thịt

**********

Shiro: Chuẩn bị ăn bánh bao thịt nè :>

1 bình luận về “TNCT 97”

Bình luận về bài viết này