TNCT 194

Từ sau khi trở thành thái giám, cuộc đời này của y vốn đã không còn liên quan gì tới tình ái nam nữ, nhưng mỗi khi rơi vào trong lòng ngực của Công Tôn Trác Ngọc, Đỗ Lăng Xuân lại nảy lên một cảm giác tim đập khó tả. Y đè lại bàn tay của Công Tôn Trác Ngọc trên cổ mình, giả vờ tức giận, khẽ giọng trách mắng: “Ngươi đang làm gì!”

Công Tôn Trác Ngọc thu tay về, lại một lần nữa dừng lại bên hông y, chôn mặt vào cổ y, cọ hai cái như mèo con, ngữ điệu trầm thấp phớt qua tai: “Tư công……”

Tim của Đỗ Lăng Xuân đập như muốn nhảy lên, thầm nghĩ Công Tôn Trác Ngọc đường đường là một nam tử, cớ sao lúc nào cũng thích làm nũng như mấy nàng nữ nhi bé bỏng. Y không khỏi vô thức nghiêng đầu, giọng nói khô khốc: “Có chuyện gì?”

Trong giọng nói mang theo chút cưng chiều ngay cả chính y cũng không nhận ra, dường như cho dù người kia muốn bất kì thứ gì, y đều có thể cam tâm tình nguyện chắp tay dâng lên cho hắn.  

Công Tôn Trác Ngọc chớp chớp mắt: “Lát nữa ta muốn đến phố yên hoa……”

“Khốn kiếp!” Đỗ Lăng Xuân lập tức biến sắc, lần này là thật sự nổi giận, “Cái nơi yên hoa như vậy thì có gì tốt mà đến, ngươi đến một lần thì thôi đi, còn muốn đến đó lần thứ hai?!”

Công Tôn Trác Ngọc nghĩ thầm liệu có phải Đỗ Lăng Xuân đang ghen không, chỉ nghiêng đầu thăm dò y: “Chỉ là để tra án thôi.”

Đỗ Lăng Xuân liếc hắn, nghiến răng nghiến lợi: “Công Tôn Trác Ngọc, ngươi có còn nhớ rõ mình đã bao nhiêu lần vào thanh lâu để ‘tra án’ hay không?”

Ở Giang Châu một lần, đến kinh thành một lần, hiện giờ đã là lần thứ ba.

Đỗ Tư công cũng không có đam mê thích đội nón xanh, hàng ngày phải nhìn Công Tôn Trác Ngọc chạy tới chạy lui đến thanh lâu quả là quá ngu ngốc. Cho dù người kia không làm bất kì thứ gì, nhưng chỉ nhìn mấy nữ tử lẳng lơ quyến rũ như vậy cũng khó tránh khỏi sẽ động tâm.

Đỗ Lăng Xuân lại nhớ đến chỗ thiếu sót trên người mình, không khỏi càng thêm lo âu.

Công Tôn Trác Ngọc trêu hắn: “Nếu Tư công hôn ta một cái, chờ nửa nén hương nữa là ta sẽ tóm được tên đồng mưu kia rồi trở về ngay, cho dù ta có muốn tìm hoa hỏi liễu cũng không kịp.”  

Trong lòng Đỗ Lăng Xuân bỗng chốc xấu hổ buồn bực: “Ngươi ——!”

Y giương mắt nhìn hắn theo bản năng, lại đột nhiên không kịp phòng bị rơi vào ánh mắt của Công Tôn Trác Ngọc, lời đến bên miệng chỉ đành nuốt xuống. Hai người càng lúc càng tiến lại gần, chóp mũi cũng sắp chạm nhau, hơi thở quấn quít triền miên, không thể phân được là của ngươi hay ta.  

“……”

Công Tôn Trác Ngọc có một đôi mắt đưa tình, bốn chữ “phong lưu phóng khoáng” dùng để hình dung hắn thì lại thiếu đi mấy phần hàm súc, lại kiêm thêm vẻ ngay thẳng chính trực, cho dù có đặt ngay giữa kinh thành phồn hoa tấp nập cũng sẽ có vô số thiếu nữ ái mộ theo đuổi. Tài xử án của hắn cũng vô cùng trác tuyệt, một đường lên mây cũng chỉ là chuyện hiển nhiên trong tương lai.  

Đỗ Lăng Xuân vẫn luôn sợ hãi mình không thể cho hắn bất kì thứ gì, ngay cả cá nước thân mật đơn giản nhất y cũng không làm được. Không khỏi im bặt không nói nên lời.  

Công Tôn Trác Ngọc là một kẻ vừa kiêu ngạo tự mãn lại còn không biết xấu hổ, cả đời hắn chưa bao giờ biết tự ti là gì. Nhưng liếc tới gương mặt quá mức nữ tính của Đỗ Lăng Xuân đến xuất thần, hắn chậm rãi ghé sát lại hôn lên, khe khẽ thì thầm: “Tư công……”

Đỗ Lăng Xuân nhắm mắt, có chút buông tay mặc theo số phận. Y hơi căng thẳng, đầu ngón tay hơi siết chặt bả vai của Công Tôn Trác Ngọc, không cựa quậy nữa, chỉ cảm nhận đôi môi mang theo hơi ấm của người kia dừng lại giữa mày, chóp mũi, gò má, cuối cùng là môi, y rốt cuộc cũng khé hé môi đáp lại một chút.  

Công Tôn Trác Ngọc nhận thấy được động tác của y, cười quyến rũ, càng thêm áp sát lại gần. Thân thể hai người quay cuồng, đột nhiên ngã xuống ghế bành, Đỗ Lăng Xuân bị hôn đến choáng váng không thở được, chẳng còn biết hôm nay là ngày tháng năm nào.  

Tay áo màu đỏ trượt xuống như nước chảy, lộ ra nửa bàn tay mảnh dẻ trắng nõn. Trải qua cơn kịch tình, Đỗ Lăng Xuân vô thức ôm chặt lấy Công Tôn Trác Ngọc, mái tóc đen xõa xuống hai bờ vai, đen như mực, chỉ có bờ môi càng lúc càng đỏ thắm, lan ra cả làn da trắng.

Công Tôn Trác Ngọc cọ lên chóp mũi của Đỗ Lăng Xuân, thân mật cọ hai cái. Đỗ Lăng Xuân đè hắn lại, vốn định mở miệng dạy dỗ, lời đến bên môi lại không hiểu tại sao mềm dịu hẳn: “Đang ban ngày ban mặt, còn ra thể thống gì nữa.”  

Cửa sổ hé ra một đoạn nhỏ, vọng ra hồ sen nở đầy hoa thơm.

Công Tôn Trác Ngọc ghé vào trong lòng ngực y không động đậy, như một con mèo dính người.

Đỗ Lăng Xuân không còn cách nào, khẽ đẩy hắn một phen, cuối cùng chỉ đành thỏa hiệp: “Đi nhanh về nhanh.”

Công Tôn Trác Ngọc ngẩng đầu, thử dò hỏi: “Vậy ta đi nhé?”

Đỗ Lăng Xuân banh mặt, nhưng đối diện với hai con ngươi sáng lấp lánh của Công Tôn Trác Ngọc, trái tim lại mềm nhũn không gượng dậy nổi, chỉ “ừ” một tiếng không nghe rõ cảm xúc: “Muốn đi thì đi, cứ cọ tới cọ lui thế làm gì.”  

Công Tôn Trác Ngọc chỉ chờ nghe được những lời này của y, nghe xong hôn chụt một cái lên má y, lúc này mới sung sướng chạy ra ngoài nhanh như cắt, chỉ thoáng chốc đã chẳng còn tăm hơi.  

Đỗ Lăng Xuân có chút ngẩn ngơ, đến khi định thần lại mới từ từ ngồi thẳng dậy. Y giơ tay sờ sờ lên mặt mình, dường như hơi ấm vẫn còn đang phảng phất đâu đây, khiến người ta phải say mê đến hoa mắt ù tai.  

Đỗ Lăng Xuân ngả người vào lưng ghế, chống tay lên lông mày, cúi gằm xuống, vẫn không thể hiểu nổi vì cớ làm sao mà mình lại bị cái tên khốn kiếp Công Tôn Trác Ngọc này mê đảo đến không còn biết trời trăng gì nữa như vậy. Đầu ngón tay khe khẽ gõ lên mặt bàn, vang lên âm thanh nặng nề.

Ngô Việt lập tức xuất hiện bên ngoài cửa sổ: “Tư công có gì căn dặn?”

Đỗ Lăng Xuân cũng không mở mắt ra: “Công Tôn Trác Ngọc vừa đến phố hoa, ngươi phái vài người đi theo, âm thầm bảo hộ, không được để hắn làm bậy.”  

Chỉ một câu ngắn ngủi, Ngô Việt đã suy ra đủ mọi thể loại, vẻ mặt nhất thời có chút khó tả, thầm nghĩ như thế nào gọi là “làm bậy”, chỉ đành ấp úng đáp: “Vâng, thuộc hạ sẽ phái người đi ngay.”

Các cô nương phố yên hoa đều phải chờ đêm xuống mới bắt đầu tiếp khách, thế nên ban ngày ở đây vô cùng yên tĩnh. Công Tôn Trác ngọc đi tới đầu hẻm lần trước, đang định gõ cửa, Thạch Thiên Thu đã nhảy từ trên cây xuống, lẳng lặng đứng trước mặt hắn.

Công Tôn Trác Ngọc hớn hở: “Ô! Đại sư phụ!”

Tên nghịch đồ.

Thạch Thiên Thu nuốt lại ba chữ kia vào miệng: “Đại nhân, ta đã chờ ở đây một đêm, vẫn chưa phát hiện có gì bất thường.”

Công Tôn Trác Ngọc vỗ vỗ bờ vai của ông: “Sư phụ vất vả rồi, đêm qua hung thủ đã bị bắt, sư phụ cứ chờ một lát, đợi ta tìm nàng kia hỏi chuyện sau rồi chúng ta cùng về.”  

Thạch Thiên Thu: “……”

Công Tôn Trác Ngọc đã hẹn với Đỗ Lăng Xuân sẽ trở về chỉ trong một nén nhang, nên đương nhiên không thể lề mề nữa. Hắn đến cửa viện nơi có dấu máu biến mất trước đó, giơ tay gõ cửa, bên trong lập tức có tiếng bước chân truyền ra: “Ra ngay đây!”

Một nữ tử có dung mạo xinh đẹp mỹ miều mở cửa, nhưng vừa trông thấy mấy người Công Tôn Trác Ngọc, ý cười đã khép lại trên môi, sau đó nàng từ từ bình tĩnh lại, mặt mũi tái nhợt trông có hơi đáng sợ.

Công Tôn Trác Ngọc nhìn vào trong: “Cô nương, chúng ta là người của quan phủ, có tiện nói chuyện vài câu không?”

Nữ tử không trả lời, tay chân cứng đờ lùi về phía sau vài bước, sau đó không nói không rằng quay người trở về bên miệng giếng, tiếp tục giặt chậu quần áo, cúi gằm mặt không hé răng.

Công Tôn Trác Ngọc bảo bọn họ chờ bên ngoài, để tự hắn đi vào, hai gã hộ vệ áo đen định đi theo, lại bị Thạch Thiên Thu giơ kiếm cản lại.

Thạch Thiên Thu nhíu mày: “Các ngươi đi theo vào để làm gì?”

Hai hộ vệ nghệt mặt nhìn nhau, hơi do dự nói: “Bọn ta sợ Công Tôn đại nhân sẽ làm bậy.”

Thạch Thiên Thu: “Làm bậy cái gì?”

Hộ vệ áo đen lắp bắp: “Chơi…… chơi kỹ……”

Thạch Thiên Thu híp mắt: “Hắn chơi kỹ thì liên quan gì tới các ngươi?”

Hộ vệ chỉ đành lặng im không nói, giả vờ bị câm.

Thạch Thiên Thu chỉ cho đây lại là cái phép tắc kì quái gì đó của quan phủ, thu kiếm về, ôm cánh tay, đầy kinh nghiệm nói: “Hắn không có lá gan đó.”

Lão phu nhân ở nhà đã dặn đi dặn lại rất nhiều lần, nghiêm lệnh cấm chỉ Công Tôn Trác Ngọc không được dính líu tới gái yên hoa, hắn đương nhiên không dám làm bậy. Thạch Thiên Thu đi theo Công Tôn Trác Ngọc đã 3 – 4 năm nay, cùng hắn vào thanh lâu không dưới mấy chục lần, cùng lắm chỉ uống mấy chén rượu nghe đàn ca sáo nhị, cơm nước xong cũng cuốn gói đi về mà thôi.

Hộ vệ chỉ đành đứng ngoài quan sát tình hình.

Công Tôn Trác Ngọc đi vào trong viện, thấy giữa sân bày một chiếc bàn thấp, bên trên có mấy món cơm nhà, nhìn rất phong phú, còn có hai bộ chén đũa. Hắn tiện tay ngồi xuống một cái ghế gỗ: “Cô nương đang đợi ai sao?”  

Nữ tử im lặng, dùng chày gỗ đập đập quần áo, một thân quần áo trắng nền nã, toát lên vẻ đẹp tựa Tây Thi.

Công Tôn Trác Ngọc sờ lên chiếc đĩa đồ ăn đã lạnh, thở dài: “Xem ra người cô nương đợi đã không trở về rồi.”

Nữ tử nghe vậy, hơi khựng lại một giây, sau đó lại tiếp tục như thường. Nàng cúi đầu vò quần áo thật mạnh, dùng hết toàn bộ sức lực, tóc mai rủ xuống, bàn tay mảnh khảnh nổi đầy gân xanh.

Công Tôn Trác Ngọc cứ tự nói một mình: “Hắn bị trọng thương, đầu vai bị người ta đâm thủng, đầu gối bị trúng một mũi tên, hẳn là không còn sống được bao lâu nữa.”  

Một trận gió mát thổi tới, phảng phất trong gió có mùi hoa rất nhạt, nhưng lại tanh ngọt như máu.

Cuối cùng nữ tử đã dừng lại, nàng tựa như bị người ta điểm huyệt, vẫn cúi đầu không nhúc nhích, không rõ đang suy nghĩ những gì. Một lát sau, một giọt nước mắt lăn dài từ khóe mắt, lặng im rơi vào bồn nước.

Công Tôn Trác Ngọc cũng không muốn chọc cho nữ nhân phải khóc, lại đổi một tư thế ngồi: “Cô nương tên là gì?”

Nữ tử nắm chặt xiêm y ướt sũng trong tay, chết lặng vò mạnh, lạnh lùng gằn ra ba chữ: “Mạc Tĩnh Nhàn.”

Thế mà lại nói thẳng sự thật.  

Công Tôn Trác Ngọc nhướng mày: “Nhưng hồ sơ lại viết sau khi ngươi gia nhập vào Giáo Phường Tư không bao lâu lại bị trượt chân rơi xuống nước mà chết.”  

Năm đó cả nhà họ Mạc bị biếm thành nô lệ, nam tử thành niên bị xử trảm, nữ tử đều bị sung vào Giáo Phường Tư làm quan kỹ, cả đời không thể thoát ra.

Mạc Tĩnh Nhàn nhỏ nhắn xinh đẹp, không có chút nào giống con của một vị tướng quân: “Ta biết bơi lội, giả chết có gì khó.”

Công Tôn Trác Ngọc gật đầu: “Giáo Phường Tư trông coi nghiêm mật, ngươi có thể thành công thoát thân chắc chắc là nhờ có người giúp ngươi, là Diệp Vô Ngân hay là Lạc kiếm minh?”

Hắn còn biết nhiều chuyện hơn những gì Mạc Tĩnh Nhàn tưởng tượng được.

Rốt cuộc nữ tử đã ngẩng đầu, Công Tôn Trác Ngọc thấy mắt nàng đỏ bừng như chảy máu: “Lạc thúc thúc là thuộc hạ cũ của cha ta, ông ấy nghĩ cách giúp ta trốn ra, tìm nơi này làm chỗ cho ta dừng chân.”  

Tuy hẻm yên hoa hỗn loạn nhưng lại rất dễ náu mình, hàng xóm chung quanh chẳng mấy khi thăm hỏi gặp mặt, chỉ rúc ở trong phòng. Cửa lớn không ra, cửa nhỏ không tới, cũng coi như một nơi an toàn.

Công Tôn Trác Ngọc đan hai tay vào nhau, ngón cái vòng tới vòng lui: “Diệp Vô Ngân thì sao?”

Mạc Tĩnh Nhàn giống hệt như một người đã mất đi linh hồn, Công Tôn Trác Ngọc hỏi cái gì, nàng sẽ trả lời cái đó, cúi đầu vuốt phẳng nếp gấp nhỏ trên mép y phục, giọng nói không chút cảm xúc: “Khi ta còn ở Giáo Phường Tư đã từng cứu hắn một mạng, hắn mặt dày mày dàn quấn lấy ta đòi báo ân, ta sai hắn thay ta giết bốn người, hắn liền đi.”  

Công Tôn Trác Ngọc “ồ” một tiếng, hai tay cất vào trong tay áo, dường như hơi thở dài: “Ngươi nói hết toàn bộ như vậy, không sợ ta bắt ngươi vào đại lao à?”  

Mạc Tĩnh Nhàn cuối cùng cũng buông xiêm y trên tay xuống: “Ngươi đã bắt được người, còn tìm được tới tận đây, ta có nói hay không sớm muộn gì ngươi cũng biết, nhưng Lạc thúc thúc không có dính líu gì tới chuyện này, các ngươi đừng kéo ông ấy vào.”

Công Tôn Trác Ngọc nghi hoặc: “Sao ngươi không cầu xin cho Diệp Vô Ngân?”

Mạc Tĩnh Nhàn nhìn hắn: “Có ích gì sao?”

Công Tôn Trác Ngọc áy náy cười cười: “Vô ích.”

Diệp Vô Ngân và Lạc Kiếm Minh đều có tối nhưng tính chất vẫn khác nhau.

Mạc Tĩnh Nhàn vắt khô xiêm y, vắt lên sợi dây phơi trong viện, Công Tôn Trác Ngọc cũng không thúc giục, chỉ im lặng chờ một bên. Hắn thấy trên dây thừng có hai bộ y phục, một của nam tử, một của nữ tử, sóng vai kề cạnh, vừa sạch sẽ vừa phẳng phiu.

Đồ ăn trên bàn đã nguội ngắt.

Mạc Tĩnh Nhàn mím môi, giương mắt nhìn sang Công Tôn Trác Ngọc, vừa bình tĩnh vừa thản nhiên: “Không phải ngươi muốn bắt ta sao, đi thôi.”

Công Tôn Trác Ngọc không dùng xích còng nàng lại, chỉ sai người lấy dây thừng trói cổ tay nàng. Hắn khoanh tay, khó tránh khỏi có chút tiếc nuối: “Cô nương mới khoảng hai mươi thôi nhỉ?”  

Mạc Tĩnh Nhàn nói: “Mười tám.”

Mới mười tám.

Công Tôn Trác Ngọc gật đầu, không nói thêm gì nữa. Hắn vẫn luôn thích làm một viên quan mơ mơ màng màng, bởi vì có đôi khi chân tướng sẽ không được như mọi người mong muốn. Hắn đi đằng trước, Mạc Tĩnh Nhàn bị áp giải đằng sau.  

Công Tôn Trác Ngọc đột nhiên hỏi: “Cô nương có hối hận không?”

Mạc Tĩnh Nhàn không nói gì.

Căn viện nhỏ đã khuất dần sau hàng cây, bên trong cung phụng 32 tấm bài vị, lư hương vẫn còn cắm một nén hương đang cháy dở, hương khói lượn lờ, khiến tất cả mọi thứ trở nên mơ hồ như ảo ảnh.

Mạc Viêm Võ chém giết quân địch ở tiền tuyến, phía sau lương thảo chậm chạp không tới, trời đổ tuyết lạnh thấu xương, năm vạn tướng sĩ chịu khổ nửa tháng, không còn sức đâu để cầm cự, cuối cùng bị quân địch tàn sát hơn nửa. Sau này mới biết, hóa ra chỉ là vì có người tham tiền quân lương, lừa trên gạt dưới, sau cùng lại đổ hết tội lỗi lên đầu một mình Mạc Viêm Võ.

Mạc Tĩnh Nhàn không trả lời, Công Tôn Trác Ngọc đã biết nàng không hề hối hận, nhưng bản thân hắn cũng không biến nói gì để khuyên nhủ nàng.  

Triều đại này không giống thời hiện đại, không có cảnh sát bảo vệ cho chính nghĩa, chỉ có quan lại bao che cho nhau, tham lam hủ bại là phong trào, mạng người hèn mọn như cỏ rác. Nếu bá tánh bình dân muốn giải oan, cũng chẳng thể tìm đâu ra một vị quan thanh liêm có thể lấy lại công bằng cho bọn họ.

Công Tôn Trác Ngọc lại không khỏi nhớ tới đồng lieu của mình ở Giang Châu. Khi ấy tri phủ mở tiệc khoản đãi Đỗ Lăng Xuân, ai ai cũng có mặt, chỉ có huyện lệnh huyện Ninh Bạch Tùng Hạc không tới, cuối cùng chọc Đỗ Lăng Xuân mất vui, hiện giờ chắc là đang nhàn rỗi ở nhà chăm cháu.

Bạch Tùng Hạc là một ví dụ cho hoàn cảnh của đại đa số thanh quan trong triều, vì không muốn thông đồng làm ác nên không được thế tục bao dung. Người như Bao Chửng phải đến mấy trăm năm mới gặp được một vị.

Công Tôn Trác Ngọc là người rất tục tằng, hắn không thể chịu được phải sống khổ, cũng không thể chống đối với nhiều người như vậy. Tục ngữ nói rất đúng, không đánh lại thì gia nhập đi. Có lẽ lương tâm cũng sẽ hơi chút cắn rứt, nhưng ít nhất mạng nhỏ vẫn được bảo toàn.

Bọn họ trở về phủ Tư công, Công Tôn Trác Ngọc không vào cung báo cáo ngay lập tức, mà chỉ sai người trước hết giam Mạc Tĩnh Nhàn lại, còn mình thì ngồi trên lan can suy tư về vụ án.

Đương nhiên, cũng có lẽ không phải đang suy tư về vụ án, mà là đang ngẫm ngợi về cuộc đời.

Công Tôn Trác Ngọc không hiểu sao mỗi khi nghĩ tới hai người Diệp Vô Ngân và Mạc Tĩnh Nhàn, lương tâm hắn lại có chút không yên ổn. Thật là kì quái, từ trước đến nay hắn chưa bao giờ có cảm giác này.  

Hệ thống “tàu lặn” đã lâu lại xông ra, nó dừng trên vai trái của Công Tôn Trác Ngọc, dùng cánh vỗ vỗ vào gáy hắn: 【 đây là tệ nạn của triều đại này. 】

Quá cao thân, Công Tôn Trác Ngọc nghe không hiểu: “Là sao?”

Hệ thống phe phẩy đôi cánh: 【 Dù ở bất cứ đâu, luôn sẽ có rất nhiều người làm chuyện xấu, người làm việc tốt thì chẳng có bao nhiêu. Nhưng triều đại này thiếu một người có thể vực dậy quan thanh liêm. 】

Nếu triều đại này có một vị quan viên không sợ cường quyền giống như Bao Chửng, nói không chừng khi đó Mạc Tĩnh Nhàn sẽ lựa chọn báo quan giải oan, cũng không đến mức đi tới bước đường này. Nhưng thực đáng tiếc là không có, Nghiêm Phục đứng đầu văn thần đã già rồi, không đấu lại được đảng của Đỗ Lăng Xuân.

Công Tôn Trác Ngọc ghét nhất mỗi khi 009 rót súp gà cho tâm hồn, gạt phăng nó đi: “Ngươi đi mà làm thanh quan, ta không làm đâu.”  

Nói xong nhảy xuống khỏi lan can, tung ta tung tăng đến thư phòng tìm Đỗ Lăng Xuân.

Người đang chìm đắm trong tình yêu cuồng nhiệt hẳn là như vậy, chỉ hận không thể giờ giờ phút phút dính bên nhau.

Đỗ Lăng Xuân đương nhiên cũng muốn gặp Công Tôn Trác Ngọc, nhưng mà mỗi lần gặp mặt, người kia kiểu gì cũng sẽ gần gũi, y cảm thấy rất khó xử.

Mấy ngày gần đây phương nam có nạn châu chấu, lương thực của bá tánh bị hao tổn, xuất hiện rất nhiều nạn dân. Dựa theo lệ thường, hoàng đế đương nhiên phải phái người mang bạc đi cứu tế nạn dân, công việc này vô cùng màu mỡ, đảng Nghiêm Phục và đảng Đỗ Lăng Xuân đều đang tranh giành vị trí này.

Tống Khê Đường đang mải phân tích thế cục, chợt thấy Đỗ Lăng Xuân thất thần, không khỏi dừng nói: “Tư công?”

Đỗ Lăng Xuân giương mắt: “Chuyện gì?”

Tống Khê Đường hơi vuốt chòm râu: “Tại hạ thấy Tư công mặt ủ mày chau, hình như đang có tâm sự, không bằng nói ra, tại hạ có thể giúp ngài phân ưu một chút.”

Phân ưu?

Đỗ Lăng Xuân thầm bật cười, thầm nghĩ ngươi không phân ưu được cái loại chuyện này đâu. Y nhìn lên sắc trời, đoán chừng Công Tôn Trác Ngọc hẳn là sắp trở lại, bèn quay sang nói với Tống Khê Đường: “Chuyện tiên sinh nói ta đã hiểu, sẽ suy xét kĩ càng.”

Tống Khê Đường thức thời cáo lui: “Vậy tại hạ xin về phòng trước.”

Hắn vừa mới rời gót, ngay sau đó Công Tôn Trác Ngọc đã tới đây.

“Tư công!”

Vừa nghe thấy giọng nói quen thuộc, Đỗ Lăng Xuân đã nhận ra ngay tên nhãi khốn kiếp Công Tôn Trác Ngọc kia, trong lòng hiếm khi cảm thấy thật bất lực. Y đứng dậy khỏi ghế ngồi, vừa mới tới cửa thư phòng, vòng eo đã bị vòng chặt, rơi vào một vòng ôm siết sao của người đối diện.

Đỗ Lăng Xuân giương mắt, thấy cửa phòng đã đóng lại, bèn không cản hắn lại nữa, nhìn Công Tôn Trác Ngọc nói: “Đã bắt được người?”

Công Tôn Trác Ngọc “ừm” một tiếng gật đầu: “Bắt được rồi.”

Đỗ Lăng Xuân lại hỏi: “Đã tra rõ đầu đuôi chưa?”

Công Tôn Trác Ngọc dừng một chút mới gật đầu: “Đã tra ra được.”

Đỗ Lăng Xuân không nói gì, y hơi quan sát nét mặt của Công Tôn Trác Ngọc, đôi mắt sâu thẳm dường như có thể nhìn thấu tâm tư của hắn: “Vậy sao mặt mày vẫn sầu não như vậy?”

Công Tôn Trác Ngọc không tự giác sờ sờ lên mặt: “Có sao?”

Rõ ràng vẫn phong lưu phóng khoáng như trước mà.

Đỗ Lăng Xuân thấy hắn rung đùi đắc ý, bèn xoay người trở về chỗ ngồi sau án thư, bâng quơ hỏi: “Nói đi, lại xảy ra chuyện gì?”  

Công Tôn Trác Ngọc nhất quyết phải dán vào người y: “Tư công, nếu như muốn giữ được tính mạng của hung thủ trước mặt bệ hạ, có phải là khó lắm không?”  

Đỗ Lăng Xuân liếc hắn một cái, giọng điệu không chút thương xót: “Khó như lên trời.”

Nói xong lại nhướng mày nói: “Sao nào, lại nảy lòng thương hương tiếc ngọc với cô nương nhà nào?”

Hiển nhiên là hộ vệ đi cùng đã bẩm báo lại toàn bộ mọi chuyện cho y.  

Công Tôn Trác Ngọc nghĩ thầm Đỗ Lăng Xuân nói chuyện nghe mà chua như giấm, chỉ cười như không cười nói: “Tiểu nương tử kia đã có tình lang, đương nhiên không cần ta phải thương tiếc, chúng ta chỉ cần cần thương tiếc cho đóa hoa của mình là được, Tư công nói xem có phải hay không?”  

Công Tôn Trác Ngọc hắn đây cũng đường đường là một bông hoa yêu kiều phong hoa tuyệt đại đó.

Tác giả có lời muốn nói: # Xin Tư công hãy trân trọng yêu thương đóa kiều hoa độc nhất vô nhị này đi #

5 bình luận về “TNCT 194”

Bình luận về bài viết này