TNCT 193

Hung thủ rốt cuộc vẫn xuất hiện.

Dưới tàng cây rậm rạp, một bóng đen bay xẹt tới góc tường, liên tiếp phóng ra ám khí. Xạ thụ trên mái nhà lập tức giương cung cài tên, nhắm tới phương hướng của người nọ, cuối cùng “vút” một tiếng bắn ra.

“Arh!”

Thích khách vừa vặn né được, nhưng vẫn bị mũi tên sắc lẹm xẹt qua đầu vai. Hắn đã mai phục trong chỗ tối từ lâu, dùng một con mèo hoang để dụ những người đang ẩn nấp lộ mặt, cuối cùng thuần thục tránh né được phục kích. Bàn tay vung lên, một loạt phi tiêu bắn thẳng về phía cửa sổ!

Ngô Việt lạnh lùng nói: “Ngăn hắn lại!”

Tên thích khách có vẻ như đã ôm quyết tâm phải chết, nhìn thấy trường kiếm đâm về phía mình nhưng cũng chẳng thèm tránh né, tung ra mấy chục mũi ám khí, nhưng đều bị cao thủ mai phục chém rớt.

Ngô Việt đâm một kiếm tới, xuyên qua vai phải của hung thủ, xạ thủ trên mái nhà cũng đồng thời bắn tên trúng đầu gối bên phải của gã, chẳng mấy chốc trên thân hung thủ chi chít vết thương.

Hung thủ không đứng thẳng nổi nữa, quỳ rạp xuống đất cái “phịch”. Mọi người vốn tưởng gã đã sức cùng lực kiệt đền tội, ai ngờ lỗ tai gã khẽ nhúc nhích, dựa vào cảm quan, bàn tay chợt lóe lên, ba cọng ngân châm mỏng như lông trâu bắn vào khe cửa sổ, nếu không nhìn kĩ sẽ không thể phát hiện ra được. Ngô Việt vội vàng vung kiếm chém rơi hai châm, nhưng vẫn còn một cây châm không bị cản trở xuyên thẳng vào trong cửa sổ.

Công Tôn Trác Ngọc nghe thấy động tĩnh bên ngoài, đã sớm cảnh giác bảo hộ Đỗ Lăng Xuân sau người, hắn nhìn thấy có ánh sáng lạnh lóe lên trong đêm tối, lập tức ôm người lăn một vòng, vừa vặn thoát khỏi hung hiểm.

“Vèo ——”

Chỗ bọn họ đứng vừa nãy giờ phút này đã có thêm một cây ngân châm lẳng lặng nằm đó, dưới ánh trăng sáng lóe lên ánh sáng bàng bạc.

Công Tôn Trác Ngọc đè trên người Đỗ Lăng Xuân, ánh mắt lạnh thấu xương quét về phía cửa sổ, yên lặng chờ đợi một lát, cuối cùng xác định đã không còn gì nguy hiểm, lúc này mới đỡ người dưới thân đứng dậy: “Tư công, không sao chứ?”

Đỗ Lăng Xuân đương nhiên không có chuyện gì, y quan sát từ trên xuống dưới Công Tôn Trác Ngọc, thấy người kia vẫn bình an vô sự, lúc này mới lạnh lùng nói: “Đi thôi, đi ra ngoài nhìn xem.”

Ngô Việt vừa định đi vào kiểm tra an nguy của Đỗ Lăng Xuân, kết quả chỉ thấy y khoác áo ngoài bước ra, vội vàng quỳ một gối xuống thỉnh tội: “Thuộc hạ đáng chết, không thể ngăn lại ám khí của thích khách, xinh tư công giáng tội!”

Đỗ Lăng Xuân phất tay áo không nói, sắc mặt lạnh băng, để tự hắn đi xuống nhận phạt.

Giữa sân viện có một nam tử đang quỳ, trên người gã mặc y phục đi đêm, che mặt kín mít. Trên đầu gối phải trúng một mũi tên, đầu vai cũng loang lổ máu, gã cũng coi như một người kiên cường, chịu đựng đến giờ vẫn không rên một tiếng.

Đỗ Lăng Xuân đứng trên bậc thang, từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt lạnh lùng: “Tháo mặt nạ của hắn xuống!”

Lập tức có người bước tới kéo khăn che mặt của gã xuống, lộ ra một gương mặt trẻ tuổi của nam tử. Gã có gương mặt mày kiếm mắt sáng, một thân toát lên hiệp khí, mỗi tội sắc mặt có chút tái nhợt, khó tránh mất đi vài phần oai phong.  

Hộ vệ hỏi: “Tư công, xử trí người này thế nào ạ?”

Đỗ Lăng Xuân làm việc luôn luôn nhổ cỏ tận gốc, huống chi người này còn định lấy tính mạng của y, cho dù bầm thây ngàn mảnh cũng khó mà tiết hết nỗi hận trong lòng. Y khẽ nheo mắt, đang định nói mang về Kinh Luật Tư nghiêm hình tra tấn, tay áo lại đột nhiên bị một bàn tay giật giật.  

“Tư công,” Công Tôn Trác Ngọc lặng lẽ thì thầm bên tai y, “Án này chắc chắn còn có đồng mưu, tạm thời để lại cho hắn một mạng, để ta tới thẩm vấn hắn đi ạ.”

Rõ ràng hắn đang nói chuyện đứng đắn, nhưng lại phải ghé sát rạt xì xầm bên tai, ra vẻ che che đậy đậy, làm người ngoài nhìn vào còn tưởng bọn họ có tư tình giấu giếm gì đó.

Vành tai Đỗ Lăng Xuân nóng lên, bạnh môi kéo tay áo về, nhíu mày nói: “Tùy ngươi.”

Công Tôn Trác Ngọc nghĩ thầm chỉ kéo mỗi tay áo mà thôi, đột nhiên phản ứng mạnh như vậy làm gì, lúc nắm tay Đỗ Lăng Xuân cũng không sốt sắng như vậy mà. Hắn sờ sờ chóp mũi, than thở lòng Tư công cứ như mò kim dưới đáy biển vậy.

Nhưng cũng nhờ một câu của Công Tôn Trác Ngọc, hung thủ dù đã bị giải vào địa lao, lại bị trọng thương nhưng không phải chịu cực hình, thoát khỏi nỗi khổ da thịt.

Trong địa lao hôi hám ẩm ướt, mùi chết chóc u ám quanh quẩn khắp nơi, chẳng thể nào dứt ra nổi. Bên ngoài bá tánh đều biết, Kinh Luật Tư chẳng khác nào Điện Diêm La, phàm là người đi vào đó thì chỉ có thể là thập tử nhất sinh.

Rạng sáng hôm sau, Công Tôn Trác Ngọc đi tới đây. Trở về chốn cũ, hắn ít nhiều vẫn có chút bồi hồi. Hắn ôm trên tay một đống sách, cuối cùng dừng lại trước phòng giam của phạm nhân, đá đá đống rơm rạ dưới nền đất. Cách một song sắt, hắn khoanh chân ngồi xuống đối diện người kia.

Công Tôn Trác Ngọc lật giở từng tờ trong quyển《 Tạp thi tập 》, chẳng có chút nào giống như đang thẩm vấn phạm nhân, ít nhất thì Ngô Việt đang nấp trong chỗ tối không cho là vậy.

Công Tôn Trác Ngọc nhìn đến cánh tay phải đang cuốn mấy vòng băng gạc dưới lớp quần áo của hung thủ, cánh tay có vẻ hơi phồng lên: “Ngươi tên là gì?”

Hung thủ ngồi dựa vào tường, nhắm mắt không nói, máu tươi chảy dọc xuống theo chẳng chân, bết lại từng mảng. Quả là đã quyết tâm muốn chết.

Công Tôn Trác Ngọc thấy hắn không nói, dứt khoát thay đổi chủ đề: “Ngươi có quan hệ gì với Lạc Kiếm Minh?”

Hung thủ rốt cuộc đã cử động, gã lạnh lùng liếc nhìn hắn: “Ta không biết ngươi đang nói cái gì.”

Ánh mắt gã tràn đầy chán ghét, căm hận tham quan ô lại đến tận xương tủy.

Công Tôn Trác Ngọc đã sắp giở hết cuốn 《 Tạp thi tập 》,hắn vừa xem vừa nói: “Khi giết người ngươi có một quy luật, tên người chết đều xuất hiện trong quyển sách này, nhưng bài 《 Canh lậu tử. Đỗ Lăng Xuân 》còn chưa được đưa vào 《 Tạp thi tập 》,hiển nhiên việc giết Đỗ Lăng Xuân cũng không nằm trong phạm vi kế hoạch của ngươi. Hôm nay ngươi không màng thương tích đến ám sát, chính là để giúp Lạc Kiếm Minh thoát tội.”

Hung thủ dường như không ngờ được hắn có thể tìm ra những thứ này, nghe vậy bán tín bán nghi nhìn hắn, một lát sau mới cười nhạo ra tiếng: “Xem ra không phải tất cả đám các ngươi đều là giá áo túi cơm. Nhưng ngươi đã đoán sai rồi, ta giết người chẳng có quy luật gì hết. Hôm nay ta sơ sẩy bị bắt, các ngươi muốn giết thì giết, muốn làm gì thì làm, đừng có hỏi nhiều lời vô nghĩa nữa. Đỗ Lăng Xuân là loại thiến đảng loạn chính, hãm hại trung thần lương tướng, ai cũng có thể giết chết, nếu ta không động thủ thì cũng sẽ có người khác ra tay thôi.”

Hắn nói xong lời này khiến Công Tôn Trác Ngọc rất không vui, gập quyển sách lại cái “cộp”, nhướn mày nói: “Chết đến nơi còn già miệng, ngươi cứ mở mồm ra là thiến đảng này thiến đảng nọ, ai không biết lại tưởng ngươi là hậu duệ quý tộc gì đó, cao quý lắm không bằng.”

Dường như hung thủ đã nhận ra Công Tôn Trác Ngọc không thích nghe tới hai chữ “Thiến đảng” này, càng cố ý châm biếm: “Tuy ta chỉ là cỏ dại trong giang hồ, nhưng vẫn còn tốt hơn gấp bội lần cái loại ác bá ức bá tánh như bọn chúng. Vả lại người phân ra tam giáo cửu lưu, Đỗ Lăng Xuân chính là cái tên thái giám không căn, ta nói hắn thiến đảng thì có gì sai sao?”

Thường ngày Công Tôn Trác Ngọc vẫn luôn tủm tỉm phơi phới, vừa nghe hắn nói như thế, sắc mặt hiếm khi trầm xuống, ném quyển thi tập sang một bên, lại lật giở một quyển sổ khác, không đầu không đuôi nói: “Nếu nói như ngươi, Long Tương Tướng quân Mạc Viêm Võ chịu chiến bại, cả nhà bị trảm, con gái duy nhất Mạc Tĩnh Nhạc bị sung vào Giáo Phường Tư trở thành nữ tử lầu xanh, chẳng phải cũng là loại người hạ tiện sao?”

“Rầm ——”

Hung thủ đột nhiên đứng dậy, giật mạnh xích sắt trên cổ tay. Hắn bổ nhào vào song cửa, thở dốc hổn hả hổn hển, đôi mắt hung tợn nhìn chằm chằm Công Tôn Trác Ngọc như tóe lửa: “Rốt cuộc ngươi đã biết được những gì?!”  

Công Tôn Trác Ngọc ung dung từ tốn nói: “Ta có thể tra được cái gì à? Cuốn sổ này nói sau khi gia nhập Giáo Phường Tư không lâu, Mạc Tĩnh Nhàn bị trượt chân rơi xuống nước bỏ mình, chỉ tiếc là không vớt được thi thể. Nếu giờ này nàng vẫn còn sống, thì chắc là huyết mạch cuối cùng của nhà họ Mạc nhỉ?”

Hắn nói đến đó, dừng một chút lại nói: “Cơ mà có khi người còn chưa chết đâu, chỉ là đang giấu mình ở cái ngõ nhỏ yên hoa nào đó ấy chứ.”

Lời này vốn là cố ý thử, hung thủ đã không định hé răng, nhưng nghe tới nửa câu sau của hắn, sắc mặt lập tức tái mét đi trông thấy, nắm chặt song cửa: “Các ngươi không được thương tổn đến nàng ấy!”

Bắt một nữ tử vào tù nghiêm hình tra khảo, chuyện như vậy Kinh Luật Tư sẽ chẳng ngại ngần làm.

Công Tôn Trác Ngọc ném sổ sách sang một bên: “Trả lời câu hỏi của ta trước, ngươi tên là gì?”

Hung thủ trừng trừng nhìn hắn, nhưng Công Tôn Trác Ngọc không chút dao động, một lát sau người nọ rốt cuộc không chịu nổi nữa, nghiến răng nghiến lợi gằn ra ba chữ: “Diệp Vô Ngân.”

Công Tôn Trác Ngọc: “Tại sao lại giết bốn người kia?”

Diệp Vô Ngân cười lạnh: “Người ác đều phải chịu trời phạt, trời không phạt thì để ta.”

Công Tôn Trác Ngọc nghĩ thầm ngươi có giỏi thì sao không giết hoàng đế thử xem: “Tại sao phải lột da mặt Đổng Thiên Lý?”  

Diệp Vô Ngân nói: “Hắn yêu tiền như mạng, ức hiếp bóc lột bá tánh, ngoài phố người ta gọi hắn là Đổng Lột Da. Đơn giản là vì hắn là kẻ chẳng biết liêm sỉ, ta lột da mặt hắn thì đã làm sao?”  

Công Tôn Trác Ngọc khẽ gật đầu: “Vậy vì sao ngươi lại chém ngang lưng Quách Hàn?”  

Diệp Vô Ngân cười nhạo: “Hắn trời sinh tính tình háo sắc, gian dâm dân nữ, bức lương vi xướng, cái thứ trong quần kia để lại cũng chỉ thành tai họa. Ta sợ làm bẩn kiếm của mình nên chém phứt cái lưng của hắn.”  

Công Tôn Trác Ngọc rất đỗi tò mò: “Vậy còn Kinh Triệu Doãn Sở Liên Giang thì sao, sao ngươi lại treo cổ hắn trên công đường?”

Diệp Vô Ngân ngồi trở lại chỗ cũ, bởi vì miệng vết thương nứt toác ra nên sắc mặt có hơi tái đi: “Thân là quan phụ mẫu, nếu không thể giải oan cho dân thì còn tích sự gì nữa? Sở Liên Giang leo lên chỗ cao, trong tay có vô số án oan, quả là phụ bốn chữ “gương sáng treo cao”, nên ta treo thi thể hắn trên công đường, thì sao nào?”  

Công Tôn Trác Ngọc gật đầu: “Rất tốt.”

Diệp Vô Ngân không cần hắn hỏi tiếp, đã tự giác nói ra nguyên nhân cái chết của Bạch Khâu: “Cái mồm của Bạch Khâu chỉ biết đổi trắng thay đen, cái lưỡi để lại có ích lợi gì, thế nên ta rút lưỡi của hắn để hắn thành người câm, sau này thành quỷ đỡ đi hại người khác.”

Công Tôn Trác Ngọc nghĩ thầm cách chết này quả là rất có cá tính, lại quay trở về câu hỏi ban đầu: “Ngươi có quan hệ gì với Lạc Kiếm Minh? Có quan hệ gì với Mạc Tĩnh Nhàn?”

Hung thủ hung tợn liếc hắn: “Người là do ta giết, ngươi muốn thẩm cái gì thì thẩm, muốn lăng trì thì cứ lăng trì, bớt nhiều lời vô nghĩa đi!”

Công Tôn Trác Ngọc không hỏi lại nữa, bởi vì biết cho dù có hỏi tiếp, Diệp Vô Ngân cũng sẽ không hé răng nửa chữ. Hắn vừa chậm rãi đứng dậy, vừa phủi bụi dính trên vạt áo: “Nếu đã vậy thì khó tránh phải để ngươi chịu thiệt thòi ở đây mấy ngày vậy. Yên tâm, trước khi ta dâng tấu lên bệ hạ, sẽ không có ai động tới tính mạng của ngươi.”  

Diệp Vô Ngân liếc hắn: “Liệu ta có nên cảm ơn ngươi không?”

Công Tôn Trác Ngọc nhướn mày: “Cái này thì không cần, con người của ta thích tiền tươi thóc thật, chỉ nói cảm tạ bằng miệng đúng là chẳng có chút lòng thành nào.”  

Diệp Vô Ngân nắm chặt cửa lao, khinh thường châm biếm: “Trách không được ngươi sẽ dấn thân vào dưới cánh của Đỗ Lăng Xuân, hóa ra cũng là cá mè một lứa với phường hoạn quan kia.”  

Công Tôn Trác Ngọc vốn đã rời đi, nghe vậy lại vòng trở lại, nghiêm túc nhìn Diệp Vô Ngân: “Ngươi có thể mắng hắn là gian thần, nhưng không được mắng hắn là hoạn quan. Để ta nghe được những lời này lần nữa, ta sẽ không thể cam đoan cô nương trong hẻm yên hoa kia sẽ không liên lụy vào đâu.”  

Có lẽ Đỗ Lăng Xuân không phải một người tốt, cử chỉ hành vi cũng bị người ta lên án, nhưng những lời cay nghiệt đó không nên nhằm vào thân thể khiếm khuyết của y. Giống như khi một người què đi ăn trộm đồ vật bị bắt lại, cái mọi người nên chỉ trích nên là thói ăn cắp của người đó, chứ không phải cái chân què của hắn.

Diệp Vô Ngân nghe vậy cắn răng không nói nữa, một lát sau mới gằn từng chữ: “Kẻ làm chuyện ác nhất định sẽ không có kết cục nào tốt.”

Công Tôn Trác Ngọc gật đầu: “Những lời này ta tin bảy phần.”

Đời trước của hắn đúng là chẳng có kết cục gì tốt đẹp.

Ngô Việt ẩn người trong nơi tối tăm, thấy Công Tôn Trác Ngọc bước ra, bèn lặng im không một tiếng động rời đi, trở về phủ Tư công.

“Hắn thật sự nói như thế?”

Đỗ Lăng Xuân đang luyện chữ trong thư phòng, nghe vậy hơi ngừng bút, mực nước không khống chế được thấm ra, khiến một mảng giấy lớn đen ngòm. Một bức thư pháp chỉ mới đó đã phải bỏ đi.   

Ngô Việt đứng ở cách đó không xa, mặt mày vẫn không hiện cảm xúc, chắp tay nói: “Thuộc hạ không dám lừa gạt.”

Đỗ Lăng Xuân không nói gì, vo tròn tờ giấy ném đi, lại trải một tờ khác lên. Y đã rất cố gắng luyện theo nét chữ của Công Tôn Trác Ngọc, nhưng đến giờ vẫn thiếu đi một phần lực bút. Vừa nãy nghe Ngô Việt bẩm báo như vậy, đầu bút càng trở nên nhẹ bẫng ——

Nơi tàn nhẫn lạnh lẽo trong lòng đột nhiên mềm mại như bông.

Đỗ Lăng Xuân nhắm mắt: “Ta đã biết, đi xuống đi.”

Ngô Việt ngẩng đầu: “Tư công, vậy thích khách kia thì xử trí thế nào ạ?”

Xẻo thịt, lóc xương, hay là móc mắt? Tóm lại phàm là người chọc vào Đỗ Lăng Xuân, chưa có một ai được nhận kết cục tốt đẹp.

Đỗ Lăng Xuân lại nói: “Để lại cho Công Tôn Trác Ngọc thẩm tra, nếu hắn muốn thăng làm Kinh Triệu Doãn, cũng nên phải có một cái đầu người để báo cáo kết quả với Hoàng thượng.”  

Đây không phải thói quen làm việc của y, Ngô Việt nghe xong, trong đôi mắt luôn tĩnh lặng như giếng cổ cũng không khỏi hiện lên vẻ kinh ngạc, nhưng vẫn nghe lời lui xuống.

Công Tôn Trác Ngọc bước ra khỏi địa lao, vốn định tới hẻm yên hoa một chuyến, hỏi han kĩ càng về nữ tử kia. Nhưng hắn thầm nghĩ Diệp Vô Ngân đã bị bắt, chỗ nàng kia cũng đã có Thạch Thiên Thu canh giữ cẩn mật, dù sao cũng không chạy đi đâu được, sau cùng quyết định về thư phòng tìm Đỗ Lăng Xuân.

“Tư công!”

Công Tôn Trác Ngọc trước tiên mở cửa sổ nhìn vào, thấy bên trong có người, lúc này mới đi vào, ai ngờ vừa đẩy cửa vào lại nhìn thấy Đỗ Lăng Xuân đang luyện chữ.

Đỗ Lăng Xuân thấy hắn tới, tùy tay gác bút, làm bộ không biết gì thuận miệng hỏi: “Sao rồi, thẩm xong rồi sao?”

Công Tôn Trác Ngọc lại gần y, dán vào y như một chiếc bánh mật nhão nhão dính dính: “Vẫn chưa.”

Nói xong lại nhìn lên mặt bàn: “Tư công đang luyện chữ à?”

Đỗ Lăng Xuân không đề phòng lại bị hắn trông thấy, vội vàng vo giấy thành một cục ném đi: “Viết linh tinh thôi.”

Công Tôn Trác Ngọc lặng lẽ ôm eo y từ phía sau, cằm vừa vặn tì vào đầu vai Đỗ Lăng Xuân, đầu ngón tay khẽ miết nhẹ lên nốt ruồi đỏ trên cổ người kia, khe khẽ hỏi: “Cớ sao Tư công lại không để ta dạy?”

Đó là chỗ mẫn cảm của Đỗ Lăng Xuân, tựa như bị người ta mở công tắc, chỉ chạm vào là toàn thân mềm nhũn cả ra.  

Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay Công Tôn Cát Cát vẫn đang tiếp tục cố gắng phá thân.  

Bình luận về bài viết này