CNNC 172

Ca Linh Sát trúng tên, cũng may còn chưa bị thương đến nơi quan trọng. Sau khi được quân y lấy tên ra, y phát sốt mấy ngày, chờ đến khi hạ sốt cũng coi như đã giữ lại được một mạng.

Ngày nào trong quân doanh cũng có rất nhiều người bệnh, đại quân cũng sẽ không vì bất kì người bệnh nào mà chậm chân, thế nên thiết kỵ cuồn cuồn lại mạnh mẽ tiến lên.

Ngày ấy sau khi Hàn Phong Tiên bỏ lại đại quân bỏ về doanh cũng thấy hơi chột dạ, chỉ sợ nếu việc này mà truyền đến tai Đổng Khương thì sẽ có phiền toái. Thế nhưng mấy ngày sau đó Đổng Khương lại chẳng đề cập dù chỉ một chữ, gã chỉ nghĩ chắc là Đổng Khương không biết nên cũng an tâm hơn.

Mấy ngày sau.

Hàn Phong Tiên đang ngồi ngâm nga trong trướng, trên người đã mặc xong chiến giáp, nhàn rỗi không có gì làm chỉ biết tang tâng mũ giáp cho đỡ buồn. Còn đang mải đùa nghịch, chợt nghe một loạt tiếng bước chân hỗn độn truyền đến. Gã ngẩng đầu lên nhìn, hóa ra là một tên lính liên lạc bên người Đổng Khương vừa tiến vào. Gã im lặng cười lạnh, vững vàng tóm lấy mũ giáp.

Linh liên lạc cung kính hành lễ với Hàn Phong Tiên, nói: “Giáo úy, tiền tuyến chưa công phá được, Đổng Châu mục thỉnh ngài xuất chiến.”

Nói xong hai tay dâng lên, trong bàn tay là hai khối binh phú.

Hàn Phong Tiên đã sớm không còn hồ hởi như lần đầu tiên, chỉ chậm rãi vươn tay nhận lấy, nói: “Chuyển lời tới gia gia giúp ta: Phong Tiên tuyệt đối không làm nhục mệnh.”

Đúng như Ca Linh Sát nói, Đổng Khương không có nhiều tướng lãnh dũng mãnh thiện chiến, Hàn Phong Tiên cũng chẳng vừa mắt ai. Bọn họ càng ép sát Đại Tán quan lại càng chịu chống trả mãnh liệt. Hiển nhiên Đổng Khương vẫn không quá muốn trọng dụng gã, khổ nỗi cái đám giá áo túi cơm kia quá vô dụng, Đổng Khương muốn không dùng gã cũng không được.

Hiện giờ binh mã trong tay gã càng ngày càng nhiều, gã thậm chí đã bắt đầu mơ mộng đẹp, chờ sau khi bọn họ thuận lợi san bằng Quan Trung, tiến vào Trung Nguyên cũng là lúc gã không cần phải dựa dẫm vào Đổng Khương nữa, chỉ sợ Đổng Khương còn phải dựa dẫm vào gã ấy chứ!

Khóe miệng gã hơi nhếch lên, lại sợ bị lính liên lạc nhìn ra tâm tư của mình, vội vàng đội mũ giáp lên đầu, che giấu biểu cảm, ra ngoài điểm binh.

……

Một canh giờ sau.

Địch quân bắt đầu chạy tán loạn khắp nơi, trốn vào rừng núi gần đó. Lương Châu quân có nhiều kị binh, vào núi sẽ gặp bất lợi, thế nên gã không hạ lệnh truy kích nữa. “Giặc cùng đường không truy”, gã vốn cũng chẳng để những người đó vào mắt.

Các tướng sĩ thủ hạ của gã bắt đầu lớn tiếng hoan hô: “Thắng! Thắng! Chúng ta lại thắng!”

“Mau đi đoạt chiến lợi phẩm!” “Lại được lĩnh thưởng nữa rồi!”

Hàn Phong Tiên ngồi trên lưng ngựa, nhìn quân địch chạy tán loạn đằng xa, trong lòng mơ hồ cảm thấy có chút kỳ quái.

Đây đã là lần thứ ba trong khoảng thời gian này, lúc đầu Đổng Khương phái tướng lãnh khác xuất chiến nhưng rất lâu không công phá được nên đành phải phái gã xuất chiến. Gã vừa ra ngựa, lập tức không chiến đã thắng, nhanh chóng đánh bại quân địch, giành được thắng lợi.

Hai lần trước gã còn chưa thấy gì. Vốn gã cũng tự nhận bản lĩnh cầm quân của mình bỏ xa đám thủ hạ còn lại của Đổng Khương, người khác không thắng được, gã thắng được cũng là chuyện bình thường. Nhưng đến lần này, chính gã cũng cảm thấy hình như mình đã thắng quá dễ dàng.

Quân địch rõ ràng không chịu nổi một kích, mấy tướng lãnh trước phải ngu dốt như nào mới đánh không lại địch nhân như vậy chứ? Hay là nói, quân địch vốn chẳng có sĩ khí gì nên mới dễ dàng tan rã, trận này căn bản là không hề khó đánh.

Tại sao lại như vậy? Lẽ nào là quân địch cố ý nhường gã?

Ý tưởng này vừa nảy ra đã lập tức bị chính Hàn Phong Tiên bác bỏ.

Cùng Đổng Khương xuất chiến là lần đầu tiên gã rời Lương Châu, gã vốn chẳng quen biết ai trong cảnh nội, hai quân giao chiến là chuyện lớn, làm gì có ai có thể vô duyên vô cớ nhường nhịn?

Chắc chỉ có hai nguyên do đơn giản: thứ nhất tuy đây là lần đầu tiên gã rời sa mạc, nhưng danh hiệu sói sa mạc của gã đã sớm lan xa trong cảnh nội, quân địch chỉ trông thấy cờ hiệu của gã đã sợ hãi bỏ chạy; thứ hai là trước khi gã xuất chiến quân địch đã bị công kích nhiều lượt, quân lính mệt mỏi, vừa trông thấy gã cầm ấn soái xông lên đã tuyệt vọng chán nản. Gã cũng coi như được hời.

Nghĩ thông suốt hai điểm này, Hàn Phong Tiên lại bắt đầu đắc ý trở lại. Hẳn là trước đó gã dẫn đầu hai trăm người diệt sạch toàn bộ đội ngũ Diên Châu quân và Thục thương, từ đó khiến Diên Châu quân sợ gã như hổ. Nếu cứ tiếp tục như vậy, đầu của Tạ Vô Tật và Chu Não cũng sắp vào túi gã đến nơi rồi!

Gã sung sướng cười to mấy tiếng, nói: “Thu binh!”

=====

Lại qua mấy ngày.

Phượng Tường.

Chu Não ngồi ở trước bàn, đang xem xét một chồng sổ sách. Hắn đã sai người vận chuyển khẩn cấp quân nhu và vật tư từ Thục đến tiền tuyến, đảm bảo hậu cần cho Tạ Vô Tật tác chiến. Mặt khác hắn cũng muốn nghiên cứu thu chi quân phí của Tạ Vô Tật, xem thử có thể lược bớt một vài khoản chi không cần thiết, gia tăng thu nhập hay không.

Mà cách bàn của hắn không xa, Tạ Vô Tật đang đứng giữa phòng. Trong tay y cầm một tấm bản đồ, trước mặt có một sa bàn, y vừa xem bản đồ vừa suy đoán chiến sự trên sa bàn.

Hai người thỉnh thoảng câu được câu không nói chuyện với nhau, được một lát lại một mình trầm tư suy nghĩ.  

Đúng vào lúc này, bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân, là mật thám trở về cấp báo tình hình chiến đấu ở tiền tuyến.

“Tướng quân, phủ doãn,” mật thám bẩm báo nói, “Hai ngày trước, Lương Châu quân đã công phá Tần Châu. Hiện giờ đại quân của Lương Châu đang tiến về Đại Tán quan rồi ạ!”

Tạ Vô Tật nghe vậy nhíu mày, Chu Não cũng gác lại công vụ trong tay.

Tạ Vô Tật hỏi: “Ngươi có biết hiện giờ Hàn Phong Tiên thống lĩnh bao nhiêu binh mã không?”

Thám tử nói: “Ước chừng khoảng ba bốn ngàn người. Tần Châu chính là do hắn mang binh công phá.”

Ba bốn ngàn người? Tạ Vô Tật và Chu Não liếc mắt nhìn nhau.

Mật thám tiếp tục bẩm báo một vài tin tức cụ thể tỉ mỉ về chiến sự, sau khi nói xong mới lui xuống.

Mật thám đã rời đi, Tạ Vô Tật nói: “Quả nhiên Đổng Khương đã bắt đầu trọng dụng Hàn Phong Tiên.”

Lúc Lương Châu quân mới xuất chinh, Hàn Phong Tiên chỉ được điều khiển mấy trăm người, chỉ vừa đánh được mấy trận, giá trị con người của gã đã tăng ngất ngưởng, đảo mắt đã có thể hiệu lệnh ba bốn ngàn người. Tốc độ thăng quan nhanh như vậy, so ra cũng chỉ kém Chu Não một chút mà thôi.

Chu Não ngồi trên ghế suy nghĩ trong chốc lát, đứng dậy đi đến cạnh sa bàn, đứng sóng vai cùng Tạ Vô Tật.

Y nghiêm túc quan sát cả sa bàn, một lát sau, Tạ Vô Tật không nhịn được hỏi: “Ngươi biết xem sa bàn à?”

Chu Não lắc đầu: “Không hiểu lắm.”

Tạ Vô Tật: “……” Thế ngươi nhìn lâu như vậy để làm gì chứ?

Chu Não cười nói: “Cũng vì thấy ngươi cứ nhìn chằm chằm, ta không kìm nổi cũng muốn thử nhìn một chút xem có hiểu gì không thôi ấy mà.”

Khóe miệng Tạ Vô Tật hơi nhếch. Nếu Chu Não tùy tiện nhìn cái là hiểu thì y nhường cho Chu Não chức tướng quân này luôn cho rồi.

Nói giỡn một hồi, Chu Não đột nhiên hỏi: “Tạ huynh, tốc độ chiếm được Tần Châu của bọn họ, so với dự tính của ngươi là nhanh hay chậm?”

Tạ Vô Tật nghe hắn hỏi vậy không khỏi ngẩn ra. Y nhíu mày nói: “Chuyện này còn liên quan rất nhiều mặt……” Một trận chiến thành hay bại phải tính tới sĩ khí của bên công thành và độ mỏi mệt của binh lính, rồi nhân số và niềm tin của quân thủ thành, còn cả tướng lãnh chỉ huy hay tình hình thời tiết……tóm lại là cần tới tất cả phương diện thiên thời, địa lợi, nhân hòa. Chiến sự còn cần thời gian, đừng nói là một người không có mặt trên chiến trường, ngay cả một người trực tiếp tham chiến cũng khó mà nói rõ.

Nhưng y còn chưa nói hết đã bị Chu Não ngắt lời: “Ta hiểu. Ta tin vào trực giác của Tạ huynh. Là nhanh hay là chậm?”

Tạ Vô Tật: “……”

Tạ Vô Tật: “Chậm.”

Chu Não cười cười, nói: “Ừm, ta cũng đoán vậy.”

Tạ Vô Tật đương nhiên không thể phán đoán hết các yếu tố ảnh hưởng đến trận chiến. Tuy nhiên mấy ngày trước, Tạ Vô Tật đã bắt đầu tăng mạnh số mật thám phái ra, hơn nữa còn động viên mọi người chuẩn bị cho trận chiến. Chứng tỏ y đã biết Tần Châu nhất định thất thủ, hơn nữa bằng vào trực giác của y thì Tần Châu đã phải thất thủ từ mấy ngày trước rồi.

Tần Châu thất thủ cũng không lạ. Quân coi giữ nơi đó không phải binh mã của Tạ Vô Tật mà là Phượng Tường quân —— hiện giờ tình thế trong cảnh nội vô cùng phức tạp, Tạ Vô Tật là kẻ tới sau cho nên binh mã của y chủ yếu chỉ khống chế một vài quân huyện ven rìa và một số thành lâu, phần lớn số thành trấn còn lại đều do thế lực ban đầu kiểm soát. Cảnh nội có Diên Châu quân của Tạ Vô Tật, Phượng Tường quân, Kinh Triệu quân của Phí Sầm và Thục quân được Chu Não điều động tới đây. Trong số đó binh mã của Tạ Vô Tật nhiều nhất, chiến lực mạnh nhất. Thục quân và Kinh Triệu quân đồng lòng chung sức với Diên Châu quân. Tuy Phượng Tường quân không chung đường với bọn họ, trong lòng còn có ý xấu nhưng vì cùng chung tay chống lại Lương Châu quân nên cũng tạm coi như một nhà.

Nói tóm lại, theo hiểu biết của Tạ Vô Tật về Phượng Tường quân và thế công không thể cản nổi của Lương Châu quân giai đoạn trước đây, hiện giờ tốc độ đánh hạ Tần Châu của bọn họ có thể gọi là chậm.

Chu Não nói: “Hình như côn trùng bắt đầu kêu rồi đấy.” Nói xong, hắn trở lại vị trí, tiếp tục lật xem sổ sách.

Vừa vặn lúc này Ngọ Thông tới để đưa bản đồ phòng vệ vừa vẽ xong cho Tạ Vô Tật nên nghe được những lời này. Gã giật mình, dựng lỗ tay lên lắng nghe nhưng chỉ thấy bên ngoài tiếng chim kêu và tiếng lá cây bị gió thổi xào xạc, chẳng thấy con côn trùng nào kêu hết.

Gã đi tới bên cạnh Tạ Vô Tật, đưa bản đồ cho Tạ Vô Tật, hơi khó hiểu khẽ giọng hỏi: “Tướng quân, côn trùng nào kêu vậy?”

Tạ Vô Tật lắc đầu, không trả lời gã.

Ngọ Thông không khỏi buồn bực: Tại sao Tướng quân và Chu Phủ doãn lại còn nói tiếng lóng để người khác không hiểu nổi cơ chứ?

Tạ Vô Tật lại thoáng nhìn sang Chu Não.

Trước đó không lâu, khi y mới nghe nói đại quân Lương Châu chuẩn bị tiến đến Quan Trung, y đã cùng Chu Não bàn bạc đối sách. Chu Não đương nhiên không quá am hiểu bày binh bố trận, nhưng hình như hắn đã sớm đoán được chuyện này sẽ xảy ra, không cần nghĩ nhiều đã đưa ra biện pháp đối phó với quân Lương Châu.

—— nuôi côn trùng.

Côn trùng bắt đầu kêu rồi.

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

Hàn Phong Tiên: Hàn Phong Tiên ta đây thắng trận là lẽ hiển nhiên, tuyệt đối không thể nào là do quân địch bán độ được (tự hào -ing)

1 bình luận về “CNNC 172”

Bình luận về bài viết này