CNNC 166

Thành Đô phủ.

Từ Du vừa phê xong một chồng công văn, gác bút, đứng dậy đi ra cửa.

Trong vườn muôn hoa khoe sắc, ý xuân nồng đượm, rực rỡ tươi đẹp. Chỉ là cảnh trong xuân đã như vậy, hội đạp thanh bên ngoài càng là cảnh đẹp ý vui. Chỉ tiếc tiết trời đẹp như vậy cũng là lúc quan phủ bận tối tăm mặt mũi, làm thế nào cũng không còn thời gian rảnh đi ra ngoài du xuân.

Trước vụ cày bừa mùa xuân, các châu huyện phải tiến hành thống kê dân cư và đất ruộng trong địa hạt, sau đó báo cáo lại cho Thành Đô phủ, các quan viên Thành Đô phủ sẽ dựa theo kết quả báo cáo của các châu huyện để sắp xếp và tập hợp lại. Nếu điều tra ra bất kì sơ hở và sai lầm nào, bọn họ sẽ trở lại châu huyện kiểm tra lại thực tế một lần nữa.

Ngoài ra trước vụ xuân có không ít nhà nông nghèo khổ mượn tiền, mượn hạt giống, nông cụ và lương thực của quan phủ, chờ năm nay được mùa sẽ trả lại.

Đến vụ mùa án kiện trong dân gian cũng đột ngột nhiều lên, các nông dân thường thường xung đột lẫn nhau vì chuyện đất đai, cuối cùng lại kéo nhau gặp quan phủ……

Cũng may tuy công việc bộn bề nhưng trước khi đi Chu Não đã xác định sẵn phương hướng kế hoạch. Chỉ cần ghi chép lại số liệu tăng giảm ruộng đất so với năm trước, không cần chế tạo sổ sách lần nữa; các án tử cũng có thể dựa theo quy trình để xử lí là có thể giải quyết đâu vào đó, tuy có rất nhiều chuyện vụn vặt nhưng không có chuyện lớn xảy ra, ngày tháng trôi qua cũng khá yên bình.

Từ Du đi lại thư giãn trong viện, thấy thời gian họp với quan viên sắp đến, bèn đứng dậy đi tới.

Bước vào đại đường, các quan viên lần lượt báo cáo tình hình công việc của mình gần đây, còn đang nói dở, đột nhiên có người đến báo tin. Từ Du trông thấy người nọ bèn vội dừng lại, nói: “Vào đi.”   

Người truyền tin bước vào sảnh đường, chào hỏi các quan viên đang ngồi đây, lại nói với Từ Du: “Thiếu doãn, Chu Phủ doãn và Vệ Tướng quân đang trên đường về Thục, chỉ còn khoảng một tháng nữa là có thể về tới nơi.”

Từ Du vừa nghe Chu Não cuối cùng đã sắp về, tức khắc vui mừng ra mặt, nhưng nghe tới nửa sau thì không khỏi ngẩn ra: “Sao lại còn phải một tháng nữa?” Cho dù từ kinh thành trở về Thành Đô phủ cũng chỉ cần một tháng là đủ. Người mang tin này đã về đến nơi, trừ bỏ thời gian hắn lên đường, tại sao còn phải tốn thêm một tháng đi đường nữa chứ?

Lại nghe người mang tin tức nói: “Lần này Chu Phủ doãn còn dẫn theo mấy vạn bá tánh Trung Nguyên về Thục, trên đường còn phải chăm sóc cho bá tánh nên khó tránh khỏi chậm trễ. Chu Phủ doãn lệnh cho Thiếu doãn mau chóng chuẩn bị lương thảo chi viện.” Nói xong liền lấy thủ lệnh của Chu Não giao cho Từ Du.

Quan viên toàn sảnh đường vừa nghe xong đã lập tức ồ lên!

Dẫn mấy vạn bá tánh Trung Nguyên về Thục?? Rốt cuộc lần này phủ doãn tới Trung Nguyên là để làm gì thế??? Không phải là để làm ăn buôn bán ư?? Bọn họ còn đang mong chờ phủ doãn kiếm đầy bát đầy chậu như thường lệ, ấy vậy mà……mấy vạn bá tánh Trung Nguyên là gì vậy?! Rõ ràng phủ doãn chỉ mang theo hai ngàn người thôi mà!

Từ Du cũng cảm thấy thật khó tin, vội vàng tiếp nhận thư tín của Chu Não. Sau khi y nhìn xong, đầu tiên là trợn mắt há hốc mồm một hồi lâu, sau đó mới rối rắm cất thủ lệnh đi, ra lệnh cho thủ hạ: “Thông báo cho quan kho, lát nữa báo cáo lại dự trữ lương thực cho ta.”

Lại quay sang người báo tin nói: “Ta đã hiểu ý phủ doãn, sẽ lập tức sắp xếp.”

Người báo tin hành lễ với Từ Du, đoạn lui ra ngoài.

Người báo tin vừa đi, đám quan viên trong đại đường đã lập tức mồm năm miệng mười tranh luận.

“Thiếu doãn, phủ doãn viết gì trong thư vậy? Mấy vạn bá tánh là sao?”

“Rốt cuộc kinh thành đã xảy ra chuyện gì? Tại sao phủ doãn lại trì hoãn lâu như vậy?”

“Cần vương có thành công không? Triều đình hiện giờ sao rồi?”

Mọi người ngươi một câu ta một câu, dồn dập hỏi han. Từ Du hơi nâng tay, ý bảo mọi người yên lặng, đám quan viên mới đồng loạt im miệng, chờ Từ Du lên tiếng.

Từ Du trầm giọng chậm rãi nói: “Thiên tử đã chết thảm trong tay phản quân vào mùa đông.”

Toàn sảnh đường rơi vào câm lặng.

Tiểu hoàng đế bị phản quân bắt giữ hơn một năm, rơi vào kết cục như vậy cũng không ngoài dự đoán. Mà những quan viên địa phương này hầu hết đều không tiếp xúc nhiều với triều đình nên cũng không thấy thương cảm, chỉ là khó tránh khỏi bồi hồi thổn thức.

Một lát sau, Từ Du nói: “Phủ doãn và Tạ Tướng quân đã suất quân bình định loạn phản quân. Hiện giờ kinh thành đã bị hội minh cần vương kiểm soát, phủ doãn đang dẫn binh trở về Thục.”

Mọi người khó tránh khỏi giật mình. Phản quân là do Chu Phủ doãn và Tạ Vô Tật tiêu diệt? Chuyện này……Tạ Vô Tật bình loạn thì không có gì kì lạ, chẳng lẽ là phủ doãn đi theo hưởng ké công lao? Bọn họ đã bình định được kinh thành rồi lại giao kinh thành cho liên minh cần vương…….Chỉ nghĩ một chút là hiểu, bởi vì núi cao đường xa, khuyết thiếu chi viện nên mới không thể không nhịn đau từ bỏ, thực sự có hơi đáng tiếc……

Từ Du lại nói: “Trung Nguyên hỗn loạn, dân sinh khốn khổ. Khi phủ doãn rời kinh, mấy vạn bá tánh kinh thành ngưỡng mộ tấm lòng yêu dân như con của ngài nên tự nguyện theo phủ doãn về Thục.”

Mọi người lại dại mặt ra, đảo mắt cả sảnh đường như sắp sôi trào!

Thế nên mấy vạn bá tánh kia mới đến đây?! Chu Não mới ở Trung Nguyên được mấy ngày chứ? Thế mà có thể khiến mấy vạn bá tánh cam nguyện phục tùng, dù phải rời xa quê hương cũng một mực đi theo hắn, phải biết rằng nơi ấy chính là kinh thành đó!

Cũng có mấy người am hiểu, chỉ cần ngẫm nghĩ một chút là đoán được: Chu Não đương nhiên là rất lợi hại, nhưng khiến nhiều bá tánh cam tâm tình nguyện đi theo mình như vậy, trọng điểm không nằm ở chỗ hắn nhân nghĩ như nào, mà là Trung Nguyên đã hỗn loạn ra sao, đám quan phủ của Trung Nguyên đã thối nát đến độ nào……

Biết phủ doãn nhà mình được dân chúng kính yêu, đám quan viên tất nhiên là rất sung sướng. Nhưng bình tĩnh lại một chút, bọn họ lại không thể không lo lắng vì Chu Não quyết định dẫn mấy vạn bá tánh này về Thục.

“Thiếu doãn, phủ doãn nói gì trong thư vậy? Ngài ấy thực sự dẫn hết toàn bộ mấy vạn dân về đây sao?”

“Mang về rồi thì phải làm thế nào? Đấy là mấy vạn người đó!”

“Đúng vậy, mấy vạn người đó sẽ ở đâu? Lấy đâu ra lương thực cho họ ăn? Làm gì có nhiều đất ruộng đến vậy cho họ chứ?”

“Phủ doãn muốn lấy lương thảo để phát cho bọn họ sao? Muốn phát bao nhiêu? Có thể nuôi sống bọn họ được mấy ngày nữa chứ?”

Mọi người cãi cọ ầm ĩ, ồn ào đến độ Từ Du đau cả đầu. Y lại lần nữa giơ tay lên, ý bảo mọi người yên tĩnh. Đám người đến lúc này mới dừng lại, toàn bộ đều nhìn chăm chú vào y, chờ y giải thích. Cơ mà lần này Từ Du cũng không có gì để giải thích —— cũng không phải là vì có cơ mật gì phải giấu giếm mọi người, mà thật sự là trong thư Chu Não viết vô cùng đơn giản, chỉ thuật lại đại khái những biến cố xảy ra ở Trung Nguyên, sau đó yêu cầu y nhanh chóng chi viện lương thực. Số lương thực này chỉ đủ cho mấy vạn người này đi đến Thục, còn sau đó phải sắp xếp ra sao, Chu Não vẫn chưa hề giải thích.

Trên thực tế lúc Từ Du mới xem xong thủ lệnh cũng hoài nghi y hệt các quan viên. Dẫn nhiều bá tánh chạy nạn về đây như vậy, rốt cuộc Chu Não định an trí bọn họ thế nào?

Tuy y nghĩ mãi không ra nhưng y cũng không quá lo lắng —— Bởi đó chính là Chu Não. Việc Chu Não làm còn cần y nhọc lòng nữa sao?

Y bình tĩnh mở miệng: “Ta tin phủ doãn đã có sắp xếp, các ngươi không cần lo, cứ nói tiếp chuyện khi nãy đi.”

Các quan viên ngươi xem ta, ta xem ngươi, cuối cùng chỉ đành tạm dừng tranh luận, tiếp tục hội nghị.

=====

Mấy ngày sau, Thục quân và Diên Châu quân dẫn bá tánh đi vào Hán Trung. Từ Hán Trung đi về phía bắc là Quan Trung, nam hạ vượt núi là có thể vào Thục.

Hai đại quân đi tới một ngã rẽ, liên tục dừng chân trong tiếng trống sôi nổi.

Tạ Vô Tật quay đầu ngựa, đi vào hàng ngũ Thục quân, tới trước xe ngựa của Chu Não. Chu Não nghe thấy tiếng võ ngựa, vén màn xe lên, bước ra khỏi thùng xe.

Tạ Vô Tật nhìn Chu Não, nói: “Ta phải đi rồi.”

Chu Não cười cười, nói: “Ngươi đi đi.”

Chu Não đương nhiên phải trở về Thục, còn Tạ Vô Tật cũng phải về Quan Trung. Quân đội của y vẫn đang chờ ở Quan Trung và Diên Châu, y còn rất nhiều chuyện phải giải quyết.

Tạ Vô Tật nhìn Chu Não, tựa như có điều muốn nói, lại không biết bắt đầu từ đâu. Y bất an đi đi lại lại một chỗ.

Một lát sau, cuối cùng y mới mở miệng: “Khi nào ngươi mới tới Quan Trung?”

Chu Não nói: “Chờ ta làm xong việc ở Thục đã.”

Tạ Vô Tật muốn hắn nói ra một thời hạn rõ ràng, nhưng còn chưa kịp mở miệng, Chu Não lại nói tiếp: “Ba, năm năm……”

Tạ Vô Tật sửng sốt, nhíu mày theo bản năng.

Chu Não: “Hẳn là không cần.”

Tạ Vô Tật: “……”

Khóe miệng y hơi co rút, chỉ thấy đôi mắt của Chu Não cong tít lên: “Một hai năm ấy à……”

Tạ Vô Tật lại chờ một lát, mãi cũng không thấy Chu Não nói tiếp, không khỏi hỏi: “Có cần hay không?”

Cuối cùng Chu Não cũng không nói rõ thời gian, chỉ cười nói: “Tạ Tướng quân.”

“Cái gì?”

“Chờ tin của ta đi.”

Tạ Vô Tật yên lặng nhìn Chu Não một lát, sau cùng cũng không vặn hỏi nữa. Y quay đầu ngựa, nói: “Ta đi đây.”

Chu Não nói: “Hẹn gặp lại.”

Tạ Vô Tật thúc vào bụng ngựa, xông ra ngoài.

Đảo mắt, Thục quân và Diên Châu quân dọc đường hành quân tuy hai mà một đã dần dần tách ra, Diên Châu quân nhanh chóng lên phía bắc, còn Thục quân dẫn theo mấy vạn bá tánh đông đúc tiếp tục xuôi nam……

……

Không bao lâu sau, Tạ Vô Tật đang chỉ huy đại quân tiến lên, đằng sau lại có khoái mã đuổi theo.  

Người nọ lấm lem bụi đường, dáng vẻ mệt mỏi, phóng ngựa đi tới bên cạnh Tạ Vô Tật, đang định xuống ngựa hành lễ, Tạ Vô Tật lại nói: “Không cần đa lễ.”

Người nọ hơi khom lưng, cúi người trên ngựa coi như hành lễ: “Tướng quân.”

Tạ Vô Tật nói: “Xảy ra chuyện gì?”

Người này là một trong những mật thám chuyên nhiệm vụ liên lạc thông tin. Tuy y đã rời khỏi kinh thành nhưng tin tức ở Trung Nguyên y vẫn cần phải theo sát, thế nên dọc đường đi y đã cử không ít người do thám tin tức. Không ngờ còn chưa tới Quan Trung, người truyền tin đã đuổi tới đây, hẳn là đã có chuyện gì xảy ra.

Quả nhiên, người báo tin vừa mở miệng đã thông báo một chuyện lớn: “Sau khi tướng quân và Chu Phủ doãn rời đi, hội minh các chư hầu lục đục nội bộ, Phủ doãn Hà Nam Lưu Tùng bị ám sát. Hung thủ là ai còn chưa điều tra rõ, hiện giờ kinh thành đã rơi vào hỗn loạn.”  

Tạ Vô Tật sững sờ. Lưu Tùng đã chết?

Y quả thực cảm thấy có chút ngoài dự đoán, nhưng cũng không quá kinh ngạc. Cục diện phức tạp như vậy, bằng vào tài trí tầm thường của Lưu Tùng mà muốn khống chế toàn cục thì đúng là nằm mơ giữa ban ngày. Kết quả này cũng hợp tình hợp lí, có thể đoán trước, chỉ không ngờ nó lại xảy ra nhanh đến vậy mà thôi.

Hiện giờ Lưu Tùng đã chết, không chỉ kinh thành sẽ xảy ra loạn lạc mà chỉ e toàn bộ Trung Nguyên cũng sẽ loạn càng thêm loạn. Mà mấy vạn người được Chu Não dẫn đi đã may mắn tránh thoát được một kiếp nạn.

Tạ Vô Tật nói: “Ta biết rồi. Ngươi trở về tiếp tục thám thính tin tức.”  

Thám tử kia cúi người, giục cương quay đầu, trở về đường cũ.

Theo bóng dáng người nọ rời đi, Tạ Vô Tật nhìn lại quãng đường mênh mông mình vừa đi qua. Một lát sau, y rời mắt, hạ lệnh cho người bên cạnh: “Đi thôi.”

Đại quân lại tiếp tục tiến lên.

……

Bên kia.

Thục quân không đi đằng trước nữa mà phân tán ra, xen lẫn vào giữa bá tánh.

Đường vào Thục khó đi, cho dù bọn họ chọn con đường trống trải nhất cũng vẫn phải vượt qua rất nhiều đèo núi. Mà bá tánh có rất nhiều người thân tàn thể nhược, thế nên các sĩ tốt đi cạnh họ có thể kịp thời trông thấy người gặp khó khăn mà đỡ đần hoặc cõng họ một đoạn.

Chu Não cũng đi xuống xe ngựa, cùng Vệ Nguyệt và Trình Kinh Trập chỉ huy mọi người đi đường.

Đột nhiên phía sau có người đuổi theo, mọi người tập trung nhìn lại, hóa ra là người truyền tin của bọn họ.

Người báo tin đi tới, hành lễ với Chu Não, nói: “Phủ doãn, Giang Lăng phủ có tin tức.”

Vệ Nguyệt và Kinh Trập vừa nghe thấy ba chữ “Giang Lăng phủ” đã cả kinh. Chu Não lại giống như đã đoán trước, nói: “Không phải là chư hầu nào đó đào được Hoàng Tướng quân từ tay phủ doãn Giang Lăng chứ?”

Vệ Nguyệt và Kinh Trập sửng sốt, người báo tin cũng sửng sốt: “…… Vâng.”

Chu Não nói: “Là ai vậy?”

Người báo tin vội nói: “Là Trường Sa phủ.”

Trường Sa phủ nằm ở phía đông Giang Lăng phủ, cũng coi như gần quan được ban lộc. Hẳn Trường Sa Phủ doãn ngay khi Hoàng Đông Huyền vừa rời kinh thành đã sai người đuổi theo đàm phán, cũng thật sự tiến triển thuận lợi.

Vệ Nguyệt bật cười, nói: “Ngươi cứ nói là không vội, bây giờ bị người ta đoạt mất rồi đó?”

Chu Não lại không để bụng, chỉ hỏi người báo tin tức: “Hoàng Tướng quân rời khỏi Giang Lăng phủ như thế nào?”

Người báo tin nói: “Trường Sa Phủ doãn dùng Lễ Châu để đổi với Giang Lăng Phủ doãn Hoàng Tướng quân và sáu ngàn sĩ tốt dưới tay hắn.”

“A?” Vệ Nguyệt nghe được lời này lại không khỏi sửng sốt. Dùng địa bàn để trao đổi ư? Chẳng lẽ Hoàng Đông Huyền kia bị người ta bắt được nhược điểm gì nên mới không thể tùy tiện rời Giang Lăng phủ? Giang Lăng phủ sao lại chịu đồng ý trao đổi như vậy chứ?  

Nhưng hắn ngẫm nghĩ một hồi là hiểu —— cuộc trao đổi, hay nói là mua bán này, hẳn là do chính Hoàng Đông Huyền thúc đẩy.

Đối với Phủ doãn Giang Lăng, Hoàng Đông Huyền là khúc xương cứng, thủy quân của gã ăn tiền quan phủ mà sống nhưng lại bị Hoàng Đông Huyền coi như tư binh, chỉ nghe một mình lệnh của gã, quan phủ không thể điều động. Thế nên mấy năm nay Phủ doãn Giang Lăng vẫn luôn muốn tước quyền bính của Hoàng Đông Huyền, chỉ tiếc là nhiều lần thất bại. Cái dằm này khiến hắn ăn không ngon ngủ không yên, nếu cứ cố rút thì lại sợ bị nó cắn ngược lại, nếu có người nguyện ý dùng một châu để đổi, tuy cũng có chút tiếc của nhưng đổi ra ngoài vẫn tốt hơn nhiều so với tự mình giữ.

Còn đối với Phủ doãn Trường Sa, dùng một châu để đổi lấy một tướng tài và sáu ngàn sĩ tốt cũng không lỗ.

Kì thực bằng vào năng lực của Hoàng Đông Huyền, chưa chắc gã không thể tự khởi binh tạo phản, giết chết Phủ doãn Giang Lăng, chiếm toàn bộ Giang Lăng phủ làm vốn liếng của mình. Làm như vậy gã sẽ càng có quyền to hơn, Phủ doãn Trường Sa cũng sẽ càng coi trọng gã hơn. Thế nhưng gã lại không hề làm như vậy, chuyện này chứng minh tuy Hoàng Đông Huyền có tư tưởng tiến bộ, nhưng tuyệt đối không phải một kẻ lỗ mãng.

—— Gã không muốn gánh cái tiếng giết chủ. Nếu không thì cho dù gã đi đâu, được trọng dụng như nào cũng sẽ phải chịu đề phòng gấp trăm ngàn lần.

Mà sau này gã có mang binh làm khó dễ Giang Lăng phủ hay không thì lại là một chuyện khác.

Chỉ nghĩ tới chuyện Chu Não đã bỏ lỡ một viên mãnh tướng như vậy, Vệ Nguyệt vừa cảm thấy may mắn, cũng có chút tiếc hận. May mắn đương nhiên là vì thủ hạ của Chu Não càng ít người tài ba thì hắn sẽ càng có nhiều cơ hội được trọng dụng; tiếc hận là vì thân thế của Hoàng Đông Huyền kia có đôi chút tương đồng với hắn, hai người cũng khá có cảm giác ăn ý, chỉ tiếc là không thể ra sức cho cùng một trận doanh.

Hiện giờ thiên tử bỏ mạng, triều đình tan rã, anh hùng thiên hạ mỗi người một chủ. Lần sau gặp lại chỉ e hai người đã là địch nhân.  

Chu Não lại không quá nuối tiếc, chỉ thản nhiên nói: “Vậy ư?” liền không để tâm nữa phất tay, ý bảo người báo tin có thể rời đi.

“Nếu có tin gì mới thì lại đến báo ta.”

Người báo tin vâng lệnh, xoay người lên ngựa rời đi.

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

Bắt đầu mở rộng địa bàn thôi~

CNNC 165

Ở đội ngũ đằng trước, Chu Não đang ngồi trong xe ngựa xem sổ sách. Vê Nguyệt và Kinh Trập cưỡi ngựa, một trái một phải thùng xe.

Chỉ chốc lát sau, trong xe truyền đến tiếng Chu Não thở dài thật mạnh.

Kinh Trập vội vàng hỏi: “Công tử, sao vậy ạ?”

Vệ Nguyệt ngược lại đã biết tỏng, ha hả nói: “Chắc là phát lương cứu tế mấy ngày tốn kém quá chứ gì?”

“Đúng vậy.” Chu Não vén màn xe lên, “Ở Trung Nguyên mấy tháng mà đã tốn nhiều lương thực như vậy, bạc kiếm được trước kia cũng dùng sạch hết rồi.”

Vệ Nguyệt khoái trá trêu ghẹo: “Ai bảo ngươi vắt hết mưu kế mời về ông phật đốt tiền như vậy chứ?”

Phàm là thủ hạ đắc lực của Chu Não thì ai cũng biết, vị phật mà Vệ Nguyệt nói đến chính là Tạ Vô Tật. Sỡ dĩ Thục quân ở lại Trung Nguyên lâu như vậy, sau lại tiến vào kinh thành cũng đều là vì Chu Não muốn lôi kéo Tạ Vô Tật. Đống tiền này không phải bỏ ra chỉ vì Tạ Vô Tật đó sao?

Chu Não nghe hắn nhắc tới Tạ Vô Tật lại mỉm cười nói: ‘Ờm……vụ mua bán này vẫn là ta được lời.”

Vệ Nguyệt đành làm mặt quỷ.  

Đúng là vậy, vị tôn đại phật Tạ Vô Tật này há có thể dùng tiền tài để đong đếm? Tuy cùng là mang binh, nhưng chiêm ngưỡng phong thái của Diên Châu quân, chứng kiến Diên Châu quân sát phạt khí thế đánh vào kinh thành ngày ấy, Vệ Nguyệt thật sự nể phục Tạ Vô Tật từ tận đáy lòng. Nếu có cơ hội hắn nhất định phải học hỏi người ta một chút mới được.

Vệ Nguyệt lại nói: “Cơ mà Lưu Tùng bảo ngươi giao chiến lợi phẩm ra, ngươi thế mà giao thật. Ta thấy bọn họ đều định chia chác kiếm lời, chỉ mỗi chúng ta thành thật nhất.”

Chu Não lại không để bụng lắm: “Ta đã lấy được thứ mình cần, mấy thứ còn lại cứ giao cho họ cũng đỡ phiền toái.”

Lần này lời Chu Não cũng không phải chỉ Tạ Vô Tật. Ngày ấy bọn họ và Diên Châu quân cùng nhau xông vào kinh thành, Diên Châu quân tiến thẳng vào hoàng cung tìm tiểu hoàng đế, Chu Não lại phái Thục quân đến quan kho, cướp hết sổ sách hộ tịch và thuế má các nơi vào tay.

Mấy ngày sau đó, hắn hạ lệnh nhanh chóng sao chép một bản, cuối cùng mới trao trả lại cho bọn họ.

Trên thực tế, chỉ cần lấy được số sổ sách này vào tay, lần vào kinh này của hắn không hề lỗ chút nào. Số sổ sách này ghi chép tình hình dân sinh khắp thiên hạ, cho dù hắn không đi đâu, chỉ dựa vào những ghi chép này là có thể hiểu rõ tình thế các nơi. Sau này cho dù là đối đầu với địa phương khác hay cai trị các vùng đất khác, số sổ sách này sẽ mang lại tác dụng lớn nhất.

Chu Não lại hạ lệnh: “Trên đường phái người tạo hộ tịch cho bá tánh đi theo chúng ta.”

Vệ Nguyệt nói: “Ừm……Để ta đi sắp xếp.”

Trong kinh có tới mấy vạn bá tánh theo họ rời đi, trên đường tiêu hao rất nhiều lương thảo, khiến bọn họ dọc đường đi về không thể không thắt lưng buộc bụng. Cũng may trước đó bọn họ đã kiếm được không ít tiền, ăn hết lương thảo có thể dùng tiền mua thêm, tính toán cẩn thận ước chừng cũng đủ đến khi về Thục. Tuy vậy giá trị mà mấy vạn bá tánh này mang lại cũng không thể khinh thường.

Mấy năm nay kinh thành rơi vào chiến loạn nhưng dẫu sao cũng là vùng đất trăm năm phồn hoa, người đọc sách nhiều hơn nơi khác rất nhiều, thoạt nhìn đám người đầu bù tóc rối gầy trơ xương là vậy nhưng có không ít đều là xuất thân từ dòng dõi thư hương, có lẽ còn có không ít người từng nhậm chức trong quan phủ hoặc làm việc ở những nơi quan trọng. Sau này đến đất Thục, bọn họ đều sẽ có đất dụng võ.

Vệ Nguyệt quay ngựa, đi về phía sau hạ lệnh.

……

Buổi sáng hai ngày sau, các nông phu đang làm việc cần cù vất vả trên ruộng.

Mấy người cùng nhau đẩy xe xới đất, đã mấy tháng không có mưa, đất ruộng khô cứng, cho dù bọn họ dồn hết sức lực cũng chỉ khiến xe đẩy nhúc nhích từng chút một.

“Lại đẩy mạnh!”

“Các ngươi cũng đẩy mạnh đi!”

Đám nông phu gầy trơ cả xương nhễ nhại mồ hôi, thở hổn hển dùng sức đẩy.

Đột nhiên vang lên một tiếng “rắc”, xe cày bọn họ mới đóng hôm trước đã vỡ tan nát.

Các nông dân ngơ ngác nhìn nhau.

Cụ già tuổi lớn nhất nhìn đống gỗ vỡ vụn trên mặt đất, xác định là không thể sửa đươc nữa, chỉ có thể làm một cái mới. Nhưng nhà bọn họ đã không còn đồng và sắt để gia cố, chỉ dùng dây thừng và gỗ chế tác nông cụ, động một tí là vỡ tan nát thành từng mảnh. Khổ hơn nữa là nếu để trễ thêm mấy ngày, chỉ sợ sẽ không kịp cho vụ gieo trồng mùa xuân.

Cụ già lo âu thở ngắn than dài.

Một người người trẻ tuổi hung hăng đạp vào đống gỗ nát vụn, hùng tợn nói: “Còn trồng cái chó gì nữa, kiểu gì mùa thu đến cũng bị đạo tặc nó cướp hết thôi, làm quần quật hùng hục như thế cũng chỉ để lũ chúng nó hưởng hết, ông đây đếch làm nữa!”  

Hắn lại tức tối đạp văng đống nông cụ, làm nông cụ bay tứ lung tung, sau đó cứ như phát rồ, đầu tiên là đấm ngực dậm chân điên cuồng hét “A a”, sau lại ngồi xổm xuống ôm đầu khóc rống lên.

Có mấy người lại gần an ủi hắn, có người thì chấm vạt áo lau nước mắt.

Phương bắc đã rối ren mấy năm nay, từ khi phản quân đánh vào kinh thành, triều đình bị xâm chiếm, Trung Nguyên hoàn toàn rơi vào cảnh nước sôi lửa bỏng. Quan phủ ngày càng yếu đuối, các phủ tự bảo vệ được thành trì đã là cố hết sức, còn trật tự nông thôn thì đã hoàn toàn đổ nát. Đạo phỉ và giặc cỏ hoành hành khắp nơi, bá tánh trôi dạt tứ xứ.

Những người này chỉ vừa mới sống qua mùa đông đói rét, vốn nông cụ đều đã bị đạo tặc đánh cướp và phá hỏng, chỉ vừa mới chế tạo đồ mới, chưa dùng được bao lâu đã lại hỏng hóc. Đến lúc này bọn họ đã không thể chịu đựng được nữa.

Dù sao thì bọn họ còn chẳng biết mình có thể sống đến mùa thu hoạch năm nay hay không, có khi chỉ qua mấy ngày nữa, bọn họ sẽ phải chết đói không biết chừng……

Mấy người còn đang buồn bã nản lòng, bất chợt nghe thấy từ phương xa có âm thanh truyền đến. Có người tinh mắt nhìn thấy một đại quân đông nghịt đang đến gần, tức khắc hoảng sợ: “Các ngươi mau nhìn đằng đó mà xem!”

Mọi người vội quay lại nhìn, vừa trông thấy đại quân đã lập tức hốt hoảng.

“Bọn đạo tặc lại tới, chạy mau!” Có người kêu lên đầu tiên, mọi người cũng cuống quít chạy vào bụi rậm, núp vào sau cây cối.

Không bao lâu sau, đại quân đã đến gần, một đội ngũ dài dằng dằng đi ngang qua bờ ruộng.

Đám nông dân líu lưỡi, nhỏ giọng nói chuyện: “Sao quân đội này đông thế, dài thật đó, còn chẳng thấy đâu là điểm cuối.”

“Bọn họ là quân đội từ đâu tới vậy? Nhìn xem cờ kia thêu chữ gì?”

“Không biết nữa……”

Đám nông dân hầu hết là một chữ bẻ đôi không biết, chỉ biết lá cờ và quân phục của quân đội trước mặt nhìn rất lạ, bọn họ chưa từng thấy bao giờ. Nhưng cho dù là quân đội từ đâu thì cũng chẳng phải người tốt, bọn họ đừng ló mặt ra là tốt nhất.

Qua rất lâu sau, khi binh sĩ đã đi gần hết, đội ngũ vẫn còn rất dài rất dài, đông nghìn nghịt, có cả nam cả nữ, cả người già và trẻ nhỏ, mọi người vai đeo tay nải, tay đẩy xe chở đồ, nhìn thế nào cũng chẳng giống quân đội mà giống bá tánh chạy nạn hơn.

Các nông dân kinh ngạc trước cảnh tượng này, ngươi xem ta, ta xem ngươi, chẳng ai biết đầu đuôi như nào.

“Sao lại có nhiều bá tánh đi theo quân đội thế này? Bọn họ định đi đâu thế?”

“Ngươi hỏi ta thì ta biết hỏi ai?”

“Liệu có phải vùng nào mới bị phản quân chiếm nên quan quân dẫn bá tánh đi chạy nạn chứ?”

“Nhưng nhìn quân đội này oai phong như vậy, đâu có giống thất bại bỏ chạy đâu?”  

“Chuyện này……”

“Hay là chúng ta đi ra ngoài hỏi một chút?”

Đối mặt với những bá tánh có cả già trẻ lớn bé tay không tấc sắt, hiển nhiên các nông phu cũng bớt cảnh giác hơn rất nhiều.

Cuối cùng cũng có người lấy hết can đảm chạy ra ngoài, tiếp cận với những bá tánh đang chạy nạn ở đằng kia. Mấy người còn lại tiếp tục núp sau bụi cây chờ đợi.

Lại một lúc lâu trôi qua, người nọ cuối cùng đã trở lại, mặt mày lại đầy vui mừng kích động.

“Sao thế?” Mọi người vội vây tới dò hỏi.

“Đây là Thục quân và Diên Châu quân!” Nông phu kia nói, “Phía sau chính là bá tánh kinh thành, Thục quân và Diên Châu quân đã đánh bại phản quân trong kinh thành, những dân chúng này định đi theo bọn họ về đất Thục!”

Mọi người nghe mà choáng váng. Chuyện gì xảy ra vậy? Thục quân và Diên Châu quân đã đánh bại phản quân? Đây chẳng phải chuyện rất tốt sao? Tại sao bá tánh trong kinh thành lại muốn rời xa quê hương để đến Thục chứ?

Đối mặt với một đống ánh mắt hoang mang, nông dân kia thuật lại những chuyện vừa xảy ra trong kinh thành cho mọi người nghe.

Mọi người mãi mới nghe hiểu hết những chuyện này, tức khắc mồm năm miệng mười ầm ĩ cả lên.

“Nói như vậy thì Chu Phủ doãn và Tạ Tướng quân chính là người tốt rồi!”

“Đúng vậy, mấy quân đội kia cũng thật quá đáng mà!”

“Này thì có gì đáng kinh ngạc đâu? Diên Châu quân và Thục quân thì ngược lại, thiên hạ này lại có quân đội tốt như vậy ư……”

Mọi người đột nhiên im lặng một hồi, chợt có người nói: “Hay là chúng ta cũng đi theo bọn họ đi. Nghe nói đất Thục giàu có sung túc, vừa có ruộng vườn màu mỡ mà quan trọng nhất là thái bình yên ổn. Chúng ta cũng đi theo Chu Phủ doãn đi, không cần nơm nớp lo sợ ở lại chỗ này nữa?”

Mọi người sửng sốt. Có người lập tức lắc đầu phản đối, có người chần chờ, có người lại như suy tư gì đó.

“Chúng ta sinh ra ở đây, lớn lên ở đây, đây là quê hương của chúng ta. Thành Đô núi cao sông dài, chúng ta cũng chỉ nghe nói nơi đó tốt thế nào, sao có thể nói đi là đi theo bọn họ chứ? Quá qua loa, quá qua loa!”

“Nhưng ở lại chỗ này thì chúng ta còn đường sống ư? Ta còn có thể sống được thêm mấy ngày nữa chứ?”

“Đúng vậy. Ngay cả ở kinh thành cũng có nhiều người nguyện rời nhà đi theo bọn họ như vậy, thế cũng đủ chứng tỏ đi tốt hơn ở rồi.”

“Không được, không được. Dù sao thì ta cũng sẽ không đi.”

Mọi người tranh cãi nửa ngày, hàng người kinh thành thật sự quá dài, mãi đến lúc này vẫn còn chưa đi hết. Nhưng cũng chẳng mấy chốc, bọn họ đã trông thấy điểm cuối của đội ngũ.

Có người cắn chặt răng, đứng lên mở miệng: “Ta mặc kệ, bây giờ ta sẽ về thu dọn đồ đạc, dẫn người nhà đi theo bọn họ!” Nói xong liền chạy về thôn trang.

Mấy người còn lại chần chờ trong chốc lát, lục tục quyết định xong, có người bước ra khỏi bụi cây, trở về thu dọn hành lí. Cũng có người quan sát rất lâu, cuối cùng cũng từ bỏ, lựa chọn ở lại quê nhà……

……

Lúc trời đã sẩm tối, đại quân dừng lại hạ trại bên bờ sông.

Các sĩ tốt trước hết giúp bá tánh sắp xếp chỗ ở, nhường nơi khô ráo ấm áp cho bọn họ, sau đó mới dựng trại cho mình.

Vệ Nguyệt đi tới bên cạnh Chu Não, nói: “Dọc đường hôm nay lại có thêm mấy thôn nữa đi theo chúng ta. Nếu cứ tiếp tục như vậy, đến khi trở về Thành Đô chúng ta sẽ có thêm bảy tám vạn người nữa.”

“Ồ?” Chu Não cũng không kinh ngạc, chỉ nghiêng đầu suy nghĩ, tựa như đang tính toán phải làm sao để sắp xếp cho hết nhiều người như vậy.

Vệ Nguyệt nói: “Nhiều người như vậy, bây giờ chúng ta biết bố trí thế nào?”

Chu Não cười cười, nói: “Vẫn được. Chỉ là trên đường về khó tránh khỏi vất vả hơn chút.”

Cho dù là lương thực của Diên Châu quân hay Thục quân cũng không thể giải quyết nhiều miệng ăn như vậy. Thế nhưng khi rời đi theo bọn họ, bá tánh dẫn theo toàn bộ người thân trong nhà, ít nhiều cũng phải mang theo chút lương khô đi đường. Thế nên không đến mức đường cùng hết cách thì người dân cũng chưa cần bọn họ phải tiếp tế. Hơn nữa dọc đường còn có thể hái ít hoa quả rừng, săn ít dã thú cũng kéo dài được một thời gian nữa.

Chu Não nhẩm tính đại khái, hạ lệnh: “Phái một đội người về Thục trước……Khởi hành lúc này có lẽ vừa vặn có thể kịp lúc chúng ta đến phía nam……bảo bọn họ vận chuyển mười vạn thạch lương thực tới.”

“Vâng.” Vệ Nguyệt nhận lệnh, đang định đi sắp xếp, bất chợt nhớ ra chuyện gì lại dừng chân, “……Mấy ngày nữa chúng ta sẽ đi ngang qua Giang Lăng phủ, có nên phái người tới Giang Lăng một chuyến không?”

Trước đó Hoàng Đông Huyền nửa đêm dẫn người tấn công kinh thành, Chu Não hiển nhiên đã tỏ ra hứng thú với người này, chỉ là lúc ấy còn phải cùng Tạ Vô Tật cần vương, Hoàng Đông Huyền lại sớm dẫn người rời đi nên hắn còn chưa kịp làm gì. Vệ Nguyệt nói đi Giang Lăng một chuyến hiển nhiên là dò hỏi Chu Não có muốn nhân cơ hội tới bàn bạc với Hoàng Đông Huyền hay không.

Chu Não lại cười nói: “Bây giờ còn chưa đủ tiền tặng lễ cho hắn. Tạm thời không vội, chờ thêm một thời gian nữa lại tính.”

Vệ Nguyệt thầm nghĩ Hoàng Đông Huyền kia đúng là có chút bản lĩnh, nguyên một liên minh cần vương đều chẳng làm gì được gã, nhưng thực tế cũng không biết có bao nhiêu người sẽ âm thầm lôi kéo gã đây. Chu Não không gấp, chẳng lẽ không sợ sẽ bị người khác nhanh chân đoạt mất sao? Tặng lễ không được, lẽ nào phái người tới nói chuyện trước cũng không được?

Nhưng nhìn Chu Não tỏ vẻ trấn định chắc chắn, phỏng chừng không có tiền tặng lễ chỉ là tùy tiện nói mà thôi, trong lòng hẳn là đã có suy nghĩ khác. Thế nên Vệ Nguyệt cũng không nhiều lời nữa, quay người phái người truyền tin về Thục.

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

Chu Não: Ta đã rút được thẻ SSR Tiểu Tạ. Các thẻ SR còn lại sẽ là gì đây? Cứ từ từ rồi sẽ có 233333