Trời mùa đông thật nhanh tối, trước khi trời tối hẳn, Chu Não và Tạ Vô Tật đã kịp rút quân khỏi kinh thành, chỉ để lại một tiểu đội nhỏ đóng trong thành chờ lệnh.
Ban đêm, sĩ tốt hai quân hạ trại nhóm lửa ngoài thành, chuẩn bị nghỉ ngơi.
Chu Não và Kinh Trập ngồi bên đống lửa sưởi ấm, bên cạnh chợt truyền đến tiếng bước chân. Hai người quay đầu lại nhìn, là Tạ Vô Tật đang đến đây.
Tạ Vô Tật lộ vẻ mỏi mệt, ngồi xuống cạnh đống lửa.
Chu Não hỏi: “Đã kiểm kê xong rồi sao?”
Tạ Vô Tật lắc đầu: “Đêm nay không kịp rồi, ngày mai tính tiếp.”
Tuy Chu Não và Tạ Vô Tật đã bỏ lại cục diện rối rắm trong cung, nhưng hôm nay Diên Châu quân thắng lợi huy hoàng. Bọn họ bắt được cả hai tên đại phản tặc Quách Kim Lí và Lệ Thôi, toàn bộ tài vật Lệ Thôi khăn gói mang đi cũng đều rơi vào tay Diên Châu quân, ngoài ra còn có thêm mấy ngàn phản quân. Nếu là các trận chiến khác, giờ này phút này Tạ Vô Tật chắc chắn sẽ hạ lệnh thanh trừ, nhưng hiện giờ tình thế vẫn rất phức tạp, y chưa thể lập tức giết đám tù binh này được, sau đó còn rất nhiều chuyện phiền toái còn phải chờ xử lí.
Ban đêm gió lạnh hiu quạnh, Tạ Vô Tật yên lặng bẻ ít củi khô, ném vào đống lửa.
Rất lâu không có ai lên tiếng, chỉ có tiếng củi lửa tí ta tí tách. Tạ Vô Tật lần lượt ném thêm củi vào lửa, thế lửa càng lúc càng lớn.
Mãi đến khi Chu Não mở miệng: “Tạ Tướng quân định đốt cả doanh trại đấy ư?”
Tạ Vô Tật bừng tỉnh trở lại, lúc này mới biết là thế lửa quá lớn. Y không nhịn được bật cười, buông thanh củi trong tay xuống.
Cứ như vậy qua một lát, Tạ Vô Tật dần thả lỏng bờ vai căng cứng. Y đột nhiên cười tự giễu, nói: “Ta cứ tưởng ngươi sẽ nói gì đó chứ.”
Chu Não lại cười nói: “Tâm tư của Tạ Tướng quân ta đều hiểu, tâm tư của ta Tạ Tướng quân cũng đã hiểu. Cớ sao còn phải nhiều lời?”
Hiển nhiên Tạ Vô Tật không ngờ hắn sẽ nói như vậy, không khỏi ngẩn người. Dưới ánh lửa bập bùng, Tạ Vô Tật nâng mắt, yên lặng nhìn chăm chú vào Chu Não.
Kế hoạch cần vương đã thất bại, không còn gì để nghi ngờ thêm nữa. Nhưng nguyên nhân chủ yếu cũng không phải vì bọn họ phát hiện ra tiểu hoàng đế đã bị phản quân giết hại, mà ngay từ một khắc quân đội các chư hầu bày trận chặn đường bọn họ, Tạ Vô Tật đã biết, Chu Não đã đúng, y nhất định sẽ thất bại.
Sở dĩ y muốn hiệp thiên tử lệnh chư hầu cũng không phải vì y vẫn còn tôn kính huyết mạch hoàng thất, cũng không phải vì muốn bảo vệ nếp cũ. Y đã sớm biết triều đình này hoàn toàn thối nát, cũng ôm dã tâm cải cách. Nhưng nếu tùy tiện để trật tự tan vỡ, khiến thiên hạ chia năm xẻ bảy, sau này phải mất ít thì mấy chục năm, nhiều thì phải đến mấy trăm năm sau thiên hạ sẽ rơi vào cảnh binh hoang mã loạn, dân chúng lầm than. Chỉ khi hiệp thiên tử lệnh chư hầu, trọng chấn kỷ cương mới có thể ngăn non sông không bị chia cắt, khó bề thu thập.
Y cũng không phải không ngờ tới cho dù bắt được thiên tử, các chư hầu vẫn sẽ lục đục nội bộ. Nhưng y biết miễn là thiên tử còn tồn tại, cho dù các chư hầu dã tâm bừng bừng, nói cho cùng cũng sẽ không dễ dàng thay đổi địa vị, đến lúc đó y có thể thi triển cả ân lẫn uy, giết gà dọa khỉ, trọng chấn non sông.
Nhưng y vẫn nghĩ mọi chuyện quá đơn giản.
Lòng người phức tạp, quyền thế dụ hoặc. Thiên hạ ồn ào toàn vì cái danh; thiên hạ nhốn nháo đều vì một chữ lợi. Y cho là người làm quan trong triều đến cùng vẫn phải giữ tiết tháo, nhưng khi toàn bộ đồng tâm hiệp lực cản trở y cần vương, y đã biết thứ đó cũng đã không còn nữa. Thứ y nghĩ có thể trói buộc người khác, kì thực đã sớm không còn ý nghĩa.
Nước sông cuồn cuồn chảy, tuyệt đối không chỉ dùng sức người mà cản được. Có lẽ là vì năng lực y còn chưa đủ, hoặc có lẽ bàn cờ này vốn là tử cục —— Cho dù ngay cả Chu Não lợi hại như vậy, nhưng ngay từ ban đầu đã không có ý định tham gia vào thế cục này.
Y cũng không trách các lộ chư hầu vô sỉ, có lẽ trong mắt người ngoài, y mới chính là đồ vô sỉ.
Y chỉ cảm thấy thật khôi hài, rằng thật may hôm nay các chư hầu sai quân chặn đường y. Nếu để y thật sự một thân một mình dẫn binh vào kinh thành mới phát hiện thiên tử đã chết, chỉ e suốt đời này y cũng chẳng thể rửa sạch được nỗi nhơ nhuốc này.
Có những lời Tạ Vô Tật chưa từng nói cho người khác, bởi vì cho dù có nói ra cũng không thể coi là thật, chỉ có những thứ làm được mới là thật. Còn người ngoài nghĩ về y như nào, y cũng không để ý. Thị phi ưu khuyết đã có người đời sau bình luận.
Nhưng cho dù y chưa từng nói bất kì điều gì, Chu Não lại đã hiểu hết tất cả.
Tạ Vô Tật cứ yên lặng nhìn Chu Não như vậy, phảng phất như đã quên đi tất thảy. Mãi đến khi một cơn gió lạnh thổi tới, khiến ngọn lửa lay lắt ngả nghiêng, y mới định thần trở lại. Y khẽ giọng nói: “Chu Phủ doãn, đa tạ ngươi.”
Chu Não không hề nói gì, chỉ mỉm cười. Ánh lửa hắt lên soi sáng gương mặt tươi cười khiến hắn dịu dàng hiếm thấy.
Lại thêm một lát, hai người đều trở về trướng nghỉ ngơi.
=====
Một đêm nhanh chóng trôi qua, sáng sớm, cửa sổ các hộ trong thành lần lượt mở ra. Có mấy bá tánh cẩn thận rụt rè ló đầu ra ngoài cửa sổ nhìn xung quanh, có người to gan thì bước hẳn ra ngoài.
Cần vương quân đã đến, bá tánh tất nhiên là vô cùng vui mừng. Tuy Quách Kim Lí và Lệ Thôi cũng xuất thân từ tầng lớp dân chúng nghèo khổ, nhưng cả hai đều là phường đạo chích vô sỉ, vừa đắc thế đã nhảy lên đầu lên cổ bá tánh. Hơn một năm nay, bá tánh bị bọn phản quân tàn phá bóc lột, khổ không để đâu cho hết.
Nhưng dù gì Cần vương quân cũng là quân đội, bá tánh trong kinh cũng không thể không đề phòng bọn họ. Ai biết liệu có phải vừa tiễn chân La Sát lại rước về Diêm Vương hay không? Thế nên cả đêm bá tánh đóng chặt cửa nẻo, chờ đến rạng sáng mới cẩn thận quan sát bên ngoài.
Cũng may tuy Cần vương quân ngư long hỗn tạp, lẫn trong đó cũng có không ít đạo tặc bất lương, tham tài háo sắc, nhưng so với phản quân tàn bạo vô độ thì bọn họ cũng được coi là giữ phép tắc. Ít nhất thì đêm qua cũng trôi qua vô cùng yên bình.
Ngày mới vừa lên, A Sinh bước ra ngoài.
Mẫu thân nó Yến thị hôn mê cả đêm, thỉnh thoảng hơi thở nàng yếu ớt đến độ nó không biết có phải nàng đã ra đi hay không. Cũng may một đêm qua đi, Yến thị vẫn cầm cự được, hiện giờ còn tỉnh táo hơn hai ngày trước không ít. A Sinh vội vàng ra ngoài múc nước, tìm ít đồ ăn về cho mẹ.
Bên giếng nước đã có mấy người đứng chờ múc nước, nhưng còn chưa kịp kéo xô nước lên, phụ cận truyền tới tiếng bước chân, mọi người vô cùng ăn ý tản ra, nấp sau rào tre, tường thấp.
Tiếng bước chân càng lúc càng rõ ràng, là một đội sĩ tốt đi tuần tra, ngó nghiêng bốn phía không thấy ai lại đi tiếp.
Chờ bọn lính rời đi, bá tánh mới lục tục đi ra khỏi chỗ trú ẩn, bắt đầu nhỏ giọng nói chuyện với nhau.
“Vừa nãy là quân đội nào vậy?”
“Hình như là Hà Nam quân.”
“Ồ, Hà Nam quân à. Hôm qua bọn họ tẩu tán được không ít đồ trong hoàng cung, nửa đêm nửa hôm lén lút vận chuyển mấy xe đồ ra ngoài thành đó.”
“Chẹp chẹp……”
“Vậy còn đỡ hơn Quảng Tấn quân. Đêm qua Quảng Tấn quân đóng quân ở thành đông, trưng thu hết mấy cái biệt viện bên ấy. Chẳng lẽ bọn họ còn để yên cho đống của nải trong biệt viện chắc?”
“Vậy thì sao? Còn Phượng Tường quân nữa kìa……”
Dân chúng thông thạo tin tức vô cùng, chỉ vỏn vẹn một ngày đã biết tường tận toàn bộ lai lịch và tác phong của đám quân đội kia.
Có người nói: “Thôi đừng nói nữa. Hôm qua chỉ có mỗi Diên Châu quân và Thục quân rút ra ngoài thành, nói là không muốn quấy nhiễu bá tánh trong thành nên chỉ đóng quân bên ngoài. Đang giữa trời mùa đông mà phải ở nơi hoang dã, chỉ sợ lạnh chết mất.”
“Ngày hôm qua cũng chính Diên Châu quân và Thục quân tiến vào thành đầu tiên. Các ngươi biết không? Đêm qua ta nghe đám binh lính ngồi nói chuyện với nhau, vốn là các quân đội đã rút lui hết rồi đúng không? Chỉ có Thục quân và Diên Châu quân còn nguyện diệt phỉ, kết quả là đám quan quân còn lại sợ bọn họ độc chiếm công lao nên mới để lại một đám thủ hạ chặn đường bọn họ. Bởi vì không cản lại được nên sau đó bọn họ mới cùng nhau xông vào kinh diệt phỉ! Nếu không có Thục quân và Diên Châu quân, Quách tặc chỉ e là đã xưng đế xong hết rồi!”
“Còn có chuyện như vậy sao?”
“Đám người đó không đi diệt phi thì thôi lại còn ngăn cản người khác diệt phỉ? Phi, may mà không cản lại được! Đúng là loại không biết xấu hổ!”
“Một đám cẩu quan táng tận lương tâm!”
Đám đông dân chúng tức khắc lòng đầy căm phẫn.
Hôm qua xảy ra chuyện lớn như vậy, gió cuối cùng đã đổi hướng, quan quân các phủ ngăn trở Diên Châu quân và Thục quân cũng không nhắc lại chuyện này nữa. Nhưng bọn họ không nhắc, chuyện ngày hôm qua còn có mấy ngàn đôi mắt trông theo, đám sĩ tốt cũng không biết giữ mồm giữ miệng. Đầu đuôi ngọn ngành chẳng mấy chốc đã lan truyền rộng rãi đến từng đầu đường cuối hẻm trong kinh thành.
Không bao lâu sau, bên ngoài đột nhiên có người kêu lên: “Diên Châu Tạ Tướng quân và Thành Đô phủ Chu Phủ doãn vào thành rồi!”
Dân chúng sửng sốt, lập tức bỏ ngay chuyện dang dở, vội vội vàng vàng chạy đi hóng chuyện.
=====
Lưu Tùng uể oải ngáp một cái rõ to, xoa xoa cái đầu đau nhức đi ra ngoài.
Đêm qua hắn không ngủ cả đêm, mãi đến khi trời sắp sáng mới mơ màng chợp mắt một lát, khổ nỗi chưa ngủ được bao lâu đã bị thủ hạ đánh thức. Nơi này còn một cục diện rối rắm chờ hắn giải quyết, cái sạp đã nát bươm, hắn lại tự tay giành về phần mình, vì không muốn mang tiếng nên hắn đau đầu cũng phải dậy mà xử lí.
Mà đêm qua hắn ngủ không yên, một phần cũng là vì xảy ra chuyện lớn như vậy, không hiểu tại sao mọi người đang từ cản trở người khác cần vương lại thành cùng nhau cần vương, kết quả là thiên tử đoản mệnh lại không chờ được bọn họ, quả thực là thăng trầm khôn kể.
Thế nhưng trừ chuyện này ra, thứ làm hắn nghĩ mãi, nghĩ đến nát óc cũng không ra, đó là tại sao hôm qua Chu Não rõ ràng đang ở thế thượng phong mà lại nhường quyền chủ trì chính sự cho hắn?
Từ trước đến giờ hắn chưa bao giờ giao thiệp gì với Chu Não, chỉ từng nghe một vài sự tích về người này, biết Chu Não là một kẻ ngông cuồng to gan lớn mật. Đến Trung Nguyên, tuy hắn vẫn chưa trực tiếp đối mặt với Chu Não, nhưng tiếp xúc với Thục thương một vài lần, hắn càng có thể kết luận Chu Não quỷ kế đa đoan, sâu không lường được.
Người như vậy mà lại thoải mái buông tay giao quyền chủ sự cho hắn, chắc chắn mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy. Nơi này chắc chắn phải có âm mưu nào đó!
Vốn lúc Lưu Tùng mới đoạt cái sạp này về tay, trong lòng đã ấp ủ rất nhiều tiểu kế mưu lợi. Kết quả Chu Não vừa nhường hắn, hắn lại co vòi rụt mỏ, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Lưu Tùng gọi hạ nhân tới, hạ lệnh: “Truyền lời cho quan quân các phủ, bảo bọn họ giờ Thìn tới chủ điện nghị sự.”
Tuy hắn đã cướp được quyền làm chủ, nhưng xung quanh có nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm, hắn không thể quá chuyên quyền độc đoán, rất nhiều chuyện phải bàn bạc thương lượng với mọi người mới được.
Thủ hạ vội lĩnh mệnh rời đi.
……
Giờ Thìn tới, quan quân các phủ đúng giờ có mặt ở chủ điện, chỉ còn thiếu hai người qua đường —— chính là đại diện của Thục quân và Diên Châu quân.
Mọi người không khỏi bàn tán sôi nổi.
“Đừng nói là Tạ Tướng quân và Chu Phủ doãn không định tới nhá? Hôm qua bọn họ bắt được đại quân của Lệ Thôi ở cửa Tây, những bảo bối đáng giá nhất trong hoàng cung cũng rơi vào tay họ. Bọn họ sẽ không ôm hết đống của cải đó về nhà chứ?”
“Không thể nào? Quách Kim Lí và Lệ Thôi đều nằm trong tay họ, thứ quý giá nhất cũng bị bọn họ cầm đi, nếu bọn họ không tới thì chúng ta giải quyết chuyện này thế nào được?”
“Không thể không tới được. Vừa nãy lúc ta tới đây đã nghe nói bọn họ vừa vào thành, chắc là còn đang trên đường. Chẳng biết là chạy đi đâu mà giờ này còn chưa tới nữa?”
“Có phải là vì bọn họ bất mãn chuyện Lưu Phủ doãn đoạt quyền nên mới cố ý ra oai phủ đầu Lưu Phủ doãn không?”
“Ha hả……”
Lưu Tùng ngồi trên ghế chủ tọa, nhìn hai chiếc ghế trống không, lông mày nhíu chặt.
Một nén nhang trước, hắn cũng nghe nói Chu Não và Tạ Vô Tật đã vào thành, lẽ ra lúc này phải tới rồi mới phải, mà sao đến giờ vẫn còn chậm chạp chưa xuất hiện? Lẽ nào thật sự muốn hạ bệ mình sao?
Lưu Tùng lạnh lùng hạ lệnh cho thủ hạ: “Phái người đi thúc giục, mời Chu Phủ doãn và Tạ Tướng quân nhanh chân lên, người khắp thiên hạ đều đang phải chờ họ đây này.”
Hắn cố ý không nói là mình chờ, chỉ mang quan quân các nơi ra nói, tựa như Chu Não và Tạ Vô Tật đangbắt người toàn thiên hạ chờ vậy.
Có người nhìn Lưu Tùng không vừa mắt, liền ngoài cười trong không cười bày tỏ giảng hòa: “Sao Lưu Phủ doãn nói nặng thế? Đêm qua Diên Châu quân và Thục quân rút quân ra khỏi thành. Sáng nay bọn họ mới đi từ ngoài vào, đường lại xa, đến muộn một chút cũng là lẽ thường tình cả thôi.”
Lưu Tùng âm thầm cười lạnh.
Vừa nói đến chuyện Chu Não và Tạ Vô Tật rút quân ra khỏi thành, hắn lại thấy thật nực cười. Hiện giờ kinh thành đã rỗng không quá nửa, chẳng nhẽ còn không chứa nổi mấy ngàn người bọn họ ư? Chỉ cần tùy tiện chiếm vài căn nhà là đỡ phải chịu khổ chịu rét ngoài thành rồi? Lại còn ra ra vào vào mất thời gian, không thấy phiền toái lắm sao.
Kì thực không phải hắn không biết Chu Não và Tạ Vô Tật có ý đồ gì. Đơn giản là ra vẻ làm bộ để chiếm được mỹ danh mà thôi! Nhưng mỹ danh này bọn họ định trưng cho ai xem? Các phủ đều đầy bụng xấu xa, chẳng ai là đèn cạn dầu, chẳng nhẽ còn có thể tôn kính bọn họ? Còn dân chúng trong thành……cũng chỉ còn lại một ít bá tánh kéo dài hơi tàn, có tôn kính bọn họ hay không thì có gì khác biệt?
Hơn nữa sáng nay sĩ tốt của hắn còn bẩm báo, nói là bá tánh trong thành vừa nhìn thấy Hà Nam quân bọn họ đã trốn đi. Có thể thấy là bá tánh trong kinh đã bị phản quân dọa đến choáng váng, chẳng còn phân biệt nổi đúng sai phải trái, cứ nhìn thấy quân đội là cứ như trông thấy quỷ đòi mạng. Chẳng lẽ Thục quân và Diên Châu quân làm màu ra vẻ tử tế là có thể dụ dỗ được dân chúng chắc?
Mọi người đợi một hồi lâu vẫn không thấy Chu Não và Tạ Vô Tật đến, mãi lúc sau người Lưu Tùng phái đi thúc giục mới về.
Người nọ lúng túng nói: “Bẩm Lưu Phủ doãn, Chu Phủ doãn và Tạ Tướng quân không phải cố tình đến trễ, chỉ là trên đường bị người cản chân nên không thể lập tức tới đây.”
“Cản chân?” Lưu Tùng khó hiểu hỏi, “Ai cản?”
Người nọ nói: “Bị bá tánh trong thành……Lúc tiểu nhân vừa đến nơi đã thấy trên đường toàn người là người, chen chúc chật như nêm cối. Bá tánh trong thành vừa nghe nói Chu Phủ doãn và Tạ Tướng quân vào thành đều đổ xô ra tiếp giá……”
Lưu Tùng: “!!!”
Mọi người: “……”
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Trước đó có bình luận nói Tạ Vô Tật là người bảo thủ, Chu Não là người cải cách nên hai người sẽ xảy ra xung đột.
Kì thực không phải như vậy, các bạn còn nhớ khi Tạ Vô Tật giết thúc thúc đã nói câu: “Thúc thúc, trở trời rồi?” không?
Y không phải người bảo thủ cố giữ trật tự cũ, y cũng là người cải cách như Chu Não. Nhưng phương pháp của y khác với Chu Não, tiểu Tạ muốn đi theo con đường trung hưng, y cảm thấy non sông này vẫn có thể chắp vá lại xài tiếp, làm như vậy có thể trả giá ít nhất. Nhưng lập trường của Chu Não là non sông này đã quá nát, không thể may vá được nữa, chỉ có thể lật đổ đi xây mới.