Thời tiết càng ngày càng chuyển lạnh, đảo mắt trên mặt sông đã kết một tầng băng mỏng, lá cây cũng đã rơi rụng gần hết, chỉ còn lại những nhánh cây khẳng khiu trơ trọi. Phóng mắt nhìn khắp đất trời cũng chỉ là một mảnh hiu quạnh.
Lúc này chư hầu trong thiên hạ đã hội họp ở Trung Nguyên gần hai tháng, nhưng hội minh cần vương vẫn không đi đến kết quả, chẳng những không có tiến triển gì mà lại càng lúc càng không xong.
Dần dần đã có mấy lộ chư hầu muốn rời đi.
Đặc biệt là những người đến từ địa phương xa xôi, bọn họ vốn đã chẳng nhiệt tình với cần vương, cùng lắm chỉ muốn thừa dịp nông nhàn mà đi qua sân khấu một hồi. Nhưng mắt thấy đã gần giữa đông, nếu lại chần chờ ở Trung Nguyên thêm nữa chỉ e khi trở về cũng đã bỏ lỡ vụ cày mùa xuân. Mà một khi chậm trễ vụ xuân, lương thảo năm sau của đại quân sẽ khó mà bảo toàn, bấy giờ vấn đề đã không còn là lo cho kinh thành nổi lửa hay không nữa, mà là hậu viện nhà mình có khi sắp bốc cháy theo đến nơi rồi.
Mà một khi đã có người muốn rời khỏi, những thế lực còn lại cũng sẽ rất dễ lung lay. Thậm chí có những quân đội còn phát sinh nội chiến —— các tướng lĩnh muốn ở lại cần vương lập một công lao ra trò, các sĩ tốt chờ đợi bao nhiêu lâu đã sớm đánh mất ý chí chiến đấu, chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng về nhà cày ruộng.
Trong nhất thời, lòng người dao động.
Hội minh cần vương, mắt thấy đã sắp rơi vào cảnh sống chết mặc bây……
……
Lại một lần nữa hội minh kết thúc, Ngọ Thông trở về tìm Tạ Vô Tật.
“Tướng quân,” Ngọ Thông bẩm báo nói: “Hôm nay sứ giả Trường Nhạc phủ và Lâm An phủ không tham dự. Tính cả bọn họ thì đã có năm lộ chư hầu rời khỏi hội minh.”
“Ồ?” Tạ Vô Tật khẽ nhướn mày, “Thực tốt.”
Đã nhiều ngày nay bọn họ nghe nói một vài quân đội đang lục tục thu thập hành trang, chuẩn bị nhổ trại trở về. Còn có rất nhiều người đang quan sát, một khi có người dẫn đầu rời đi, rất nhiều quân đội khác sẽ lập tức rút lui.
Đây không thể nghi ngờ là một tin tức rất tốt đối với Tạ Vô Tật. Hoặc là nói, mọi chuyện đều xảy ra đúng như y đã dự định.
Từ khi Tạ Vô Tật mới nghe nói Quảng Tấn phủ phát cần vương lệnh cho các phủ, triệu tập quân đội toàn thiên hạ tề tựu đến Trung Nguyên diệt phỉ cần vương, y đã biết việc này tất sẽ thất bại.
Lưu Tùng kia hẳn là chưa đánh trận bao giờ, nên mới nghĩ đánh trận quá ư là đơn giản, cứ như chỉ cần kéo đủ trợ lực tới, tất cả đứng yên một chỗ là có thể dựa vào khí thế không chiến mà thắng. Nhưng đánh trận thật sự không phải như vậy. Nhiều người chưa chắc là chuyện tốt, mà đủ loại thế lực tụ tập thì tuyệt đối là chuyện xấu.
Mà Lưu Tùng còn không chỉ rủ một hai người tới giúp đỡ, mà là tận mười mấy người. Mỗi quân đội đều có chủ riêng, Trung Nguyên lại chẳng có một con dê đầu đàn đủ mạnh, tình hình như vậy xảy ra nội chiến là chuyện tất nhiên. Cũng phải nói Quách Kim Lí kia chẳng có bản lĩnh gì, nếu y là Quách Kim Lí, đừng nói là bị mười mấy lộ chư hầu bao vây tiêu diệt, y thậm chí có thể nhân cơ hội một lưới tóm gọn hết mười mấy chư hầu này!
Y biết hội minh cần vương sẽ thất bại nhưng vẫn tới tham dự, đó là vì y đang chờ đợi thời cơ.
Chờ đến khi hội minh thất bại, các chư hầu liên tục rút về, đó chính là lúc y động thủ. Một khi y đánh vào kinh thành, tiêu diệt phản quân thì chẳng còn gì danh chính ngôn thuận hơn thế nữa —— Là do các chư hầu khác từ bỏ cần vương, y có đầy đủ lí do chính đáng để phát binh, càng dễ thu phục bá tánh ở Trung Nguyên! Y sẽ không phải chịu quá nhiều lực cản, mà các chư hầu khác cũng không còn gì để phản bác được nữa.
Ngọ Thông vội nói: “Tướng quân nhất định có thể tâm tưởng sự thành!”
Ngày ấy Tạ Vô Tật hỏi cái nhìn của gã đối với cần vương, gã còn chưa kịp đáp lại đã khiến Tạ Vô Tật không vui, từ đó gã vẫn luôn có chút lo lắng. Hiện giờ mới tóm được cơ hội liền vội vàng bù đắp.
Tạ Vô Tật lại không lạc quan như vậy. Trước khi chuyện thành công, bất kì thứ gì cũng có thể phát sinh. Y ra lệnh: “Tiếp tục phái người theo dõi thế lực các nơi, nếu có bất kì dị động gì thì lập tức báo cáo cho ta.”
Ngọ Thông nhận lệnh, vội vã lui ra.
=====
Dị động mà Tạ Vô Tật lo lắng trên thực tế đã sớm bắt đầu mọc mầm.
Doanh trại Giang Lăng quân.
Trời đã tối đen, một quan binh đi vào lều chủ soái, nhìn ngó xung quanh một lượt, xác định quanh mình không có tai mắt mới yên tâm bước vào trướng.
“Đại ca.” Quan binh kia bước vào cũng không trước hết chào hỏi Hoàng Đông Huyền, cũng không gọi tướng quân, đủ để thấy quan hệ hai người vô cùng thân thiết.
Hoàng Đông Huyền vội nói: “Đã bố trí xong hết chưa?”
“Đại ca yên tâm, đâu đã vào đó. Chờ đến giờ Tý, hai ngàn huynh đệ sẽ cùng nhau xuất doanh, giết vào kinh thành!”
Hoàng Đông Huyền lại hỏi: “Không kinh động người bên Chu Cóc đó chứ?”
Người nọ cũng không dám cam đoan, chỉ nói: “Chúng đệ đã hết sức cẩn thận.”
Hoàng Đông Huyền gật đầu.
Chu Cóc trong lời bọn họ cũng là một tướng lãnh trong Giang Lăng quân, nhưng lại khác phe phái với Hoàng Đông Huyền. Chu Cóc tên thật là Chu Dịch Tông, người này có hai con mắt vừa to vừa lồi, y như con cóc nên mới có biệt hiệu như vậy. Lần này Giang Lăng quân dẫn tới tổng cộng ba ngàn binh sĩ tham dự hội minh cần vương, nhưng trong số ba ngàn người này chỉ có hai ngàn người là thân binh của Hoàng Đông Huyền, còn một ngàn người còn lại là thủ hạ của Chu Cóc, cũng là kẻ được Phủ doãn Giang Lăng phái tới giám sát Hoàng Đông Huyền.
Việc này phải bắt đầu nói từ xuất thân của Hoàng Đông Huyền.
Hoàng Đông Huyền này tuổi còn trẻ mà đã làm thủy tặc ở Giang Lăng mười năm. Gã vừa có dũng cảm vừa có trí kế, trong mười năm dần dần từ một thủy tặc nho nhỏ lăn lộn trên sông Giang Lăng trở thành nhân vật oai phong một cõi, thủ hạ của gã có tới mấy ngàn tiểu đệ, quan phủ cũng chẳng thể làm gì được, thuyền buôn đi qua đi lại chỉ nghe tên gã đã sợ vỡ mật.
Nhưng mấy năm trước khi triều định buông bỏ binh quyền, các phủ bắt đầu tự chiêu binh mãi mã, Hoàng Đông Huyền lại đưa ra một quyết định khiến ai nấy đều phải nghẹn họng trân trối —— gã chủ động suất lĩnh mấy ngàn thủ hạ đến cậy nhờ quan phủ Giang Lăng, chỉ sau một đêm từ thủ lĩnh thủy tặc biến thành tướng lãnh quân đội.
Hoàng Đông Huyền này là một kẻ cực kì thích đánh cược, cũng giỏi nắm chắc thời cơ. Gã chọn thời điểm quy phục quan phủ rất chuẩn xác, đạt được địa vị gã mong muốn. Đáng tiếc là sau khi quy phục, cuộc đời cũng không được thuận buồm xuôi gió như gã tưởng.
Giang Lăng phủ đúng là đã chỉnh biên đội quân của gã, ban cho gã các loại đãi ngộ không tồi, nhưng chỉ là để lợi dụng gã quét sạch các thế lực thủy tặc trong vùng, căn bản không hề tín nhiệm gã, gã hoàn toàn không được trọng dụng. Từ khi thủy vực Giang Lăng phủ khôi phục lại bình yên, phủ doãn Giang Lăng phủ lập tức dồn sức bồi dưỡng phe phái khác, tăng thêm cho Chu Cóc một vạn người, còn gã thì chẳng được thêm một binh một tốt, khiến ai nhìn vào cũng đủ thấy Giang Lăng phủ phòng bị và chèn ép gã như nào.
Lần cần vương này, kì thực Giang Lăng Phủ doãn cũng chẳng hứng thú mấy, nhưng Hoàng Đông Huyền lại đánh hơi được cơ hội tốt nên mới chủ động xin ra trận.
Phủ doãn Giang Lăng cũng cảm thấy chuyện này xét về mặt mũi thì nói thế nào cũng nên tham dự, lại nghĩ để Hoàng Đông Huyền ra ngoài hao binh tổn tướng một chuyến cũng không phải chuyện xấu nên mới đồng ý thỉnh cầu của gã. Nhưng hắn lại sợ thả Hoàng Đông Huyền ra ngoài, kẻ này sẽ gây chuyện thị phi nên mới phái cả Chu Dịch Tông mang một ngàn người đi theo, dọc đường giám sát gã.
Mấy năm nay Hoàng Đông Huyền đã sớm thất vọng với Giang Lăng phủ đến tột đỉnh. Mục đích lần này gã tới Trung Nguyên chính là để lựa chọn một minh chủ khác.
Còn phải chọn minh chủ như nào, gã còn chưa kịp tính đến. Quanh năm gã chỉ luẩn quẩn trong vùng Kinh Châu, không quá hiểu biết về tình hình trong thiên hạ. Lần này gã ra ngoài cũng không dự định chọn minh chủ rồi xách cả người cả của chạy đi. Ngược lại, gã muốn nhân cơ hội này nổi danh, để chư hầu khắp thiên hạ thấy được bản lĩnh của gã, để đám người khát cầu hiền tài đó phải chủ động lung lạc gã. Tới lúc ấy, gã mới có thể đưa ra điều kiện của mình, bảo đảm ngày sau có cơ hội thi triển quyền cước, miễn phải gặp loại người đần độn không biết thức thời như Phủ doãn Giang Lăng.
Vậy gã định nổi danh như nào đây?
Không còn gì đơn giản hơn —— Gã muốn dẫn binh đánh vào kinh thành!
Hiện giờ mười mấy lộ chư hầu thống lĩnh bảy tám vạn đại quân đã đóng giữ ở Trung Nguyên hơn một tháng, từ đầu đến cuối đều thoái thác đùn đẩy, một binh một tốt cũng không dám phái ra. Hoàng Đông Huyền thì khác, gã không cần minh hữu gì hết. Trong một tháng này gã đã điều tra tương đối cẩn thận, phản quân trong kinh thành thực tế còn chẳng biết bày binh bố trận là gì, kinh thành có lợi thế địa hình tốt đến vậy mà bọn họ lại không biết đường lợi dụng, bố trí phòng ngự có vô số chỗ sơ hở. Gã có niềm tin, chỉ cần dẫn theo hai ngàn huynh đệ, gã có thể xung phong liều chết đánh vào!
Hoàng Đông Huyền khác với Tạ Vô Tật, mục đích của gã là nổi danh, chiêu cáo bản lĩnh của mình cho toàn thiên hạ mở mắt nhìn. Thế nên gã không định đánh hạ toàn kinh thành, chỉ cần giết vào hoàng thành, cứu tiểu hoàng đế ra là đủ; gã cũng không định chiếm cứ kinh thành sau khi đánh vào, một khi chuyện thành công gã sẽ lập tức rút binh, thế nên chỉ cần một đội tinh binh là đủ rồi; gã cũng chẳng quan tâm sau khi chuyện thành, miếng bánh Trung Nguyên sẽ bị ai nhặt mất, được chia khẩu phần cho những ai, thế nên gã cũng chẳng cần phải chờ các chư hầu rút quân mới động thủ.
Ngược lại, thừa dịp hiện giờ mọi người còn chưa đi hết, nhân lúc lòng người đang phân tán, các thế lực khắp nơi không quá coi chừng nhau, đây mới là thời cơ tốt nhất mà gã chờ đợi bấy lâu.
Hoàng Đông Huyền nhắm mắt lại, tựa lưng vào ghế ngồi, cảm nhận được nhịp tim đang khẩn trương mỗi lúc một tăng, huyết mạch tựa như phun trào.
Khóe miệng gã hơi nhếch, càng ngày càng mỉm cười thật sâu.
Trò hay sắp mở màn rồi!
……
Nửa đêm, Hoàng Đông Huyền khoác lên áo giáp, tay cầm bảo kiếm, bước ra khỏi doanh trước.
Các nơi trong doanh truyền tới tiếng bước chân nhè nhẹ, các thân binh của gã đang nhanh chóng tập kết.
Một khắc sau, Hoàng Đông Huyền cầm đèn lồng đi lên đài cao, nhìn xuống phía dưới. Hai ngàn sĩ tốt đã trang bị đầy đủ, tập trung đông đủ, chỉ liếc mắt xuống là thấy một vùng người đen nghịt.
Gã liếm khóe miệng, trong mắt lóe lên ánh sáng cuồng nhiệt: “Xuất phát!”
Tiếng còi thanh thúy vang lên, trong bóng đêm, đội quân khẽ khàng nhịp bước xuất phát đi về hướng kinh thành.